Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 412: Xác chết vùng dậy (5)

Quan tài đưa đến linh đường, không khí nơi này khiến vị Đả Canh Nhân kia có chút hít thở không thông, không muốn nán lại thêm, ôm quyền nói:
“Hứa đại nhân, tại hạ cáo từ trước.”

Hứa Bình Chí khàn khàn đáp lại:
“Không tiễn.”

Trong linh đường, thẩm thẩm, Nhị lang, tỷ muội Hứa Linh Nguyệt im lặng nhìn chăm chú vào quan tài, ai cũng chưa lên tiếng, giống như đang chờ đợi cái gì.
Hứa Bình Chí biết, mình là chủ một nhà, có một số việc là phải làm.
Ví dụ như trực diện thi cốt đứa cháu trước hết, trực diện bi thương mãnh liệt đó.
Ván quan tài chậm rãi đẩy ra, Hứa Thất An nằm ở trong quan tài, da hắn khô héo, mất đi hào quang, môi mất đi màu tươi.
Đã sớm chết rồi.
Một tia may mắn kia trong lòng tan vỡ, tuy đã làm tốt chuẩn bị tâm lý, nhưng giờ này khắc này, bi thương ập tới như thủy triều đó vẫn mang người cả nhà nuốt hết.
Thẩm thẩm cùng Hứa Linh Nguyệt tựa vào quan tài gào khóc, Hứa Nhị thúc có chút đứng không vững, da mép không ngừng run run.
Hứa Nhị lang quay đầu đi chỗ khác, không đi nhìn di thể đại ca, tay trong tay áo siết thành nắm đấm, đốt ngón tay trắng bệch.
Thân thể nho nhỏ của Hứa Linh Âm hơi nghiêng tới, thò đầu, hai tay dang ra ở sau người, hướng tới quan tài phát ra tiếng khóc “Oa oa oa”.
Ồn quá...
Ai con mẹ nó quấy rầy ta ngủ...
Hứa Thất An thầm nhủ nói.
Hắn tựa như lơ lửng ở vô hư không ngần, trên không chạm trời dưới không chạm đất, không chỗ nào dựa vào.
Bên tai chỉ có tiếng khóc ồn ào.
Ta hẳn là về nhà rồi...
Tiếng khóc này là của thẩm thẩm?
A, thẩm thẩm thế mà sẽ khóc vì ta?
Câu treo cửa miệng của nàng không phải: Hứa Ninh Yến ngươi thằng nhóc này, ngươi chính là oan gia kiếp trước, chủ nợ kiếp này của lão nương...
Hứa Thất An mơ mơ màng màng nghĩ .
Hắn từ trong tiếng khóc nhận ra tiếng khóc của thẩm thẩm cùng hai muội muội.
Tiếng khóc kéo dài thật lâu, sau đó biến thành nghẹn ngào, biến thành sụt sịt.
Thời gian trôi qua, tối.
Đây là điều Hứa Thất An thông qua Nhị thúc cùng Nhị lang đối thoại biết được.
Người thân bạn be của Hứa gia cần ngày mai mới có thể đến chiêm ngưỡng di thể Hứa đại lang, đêm nay là người nhà thủ linh cho hắn.
Đây là ta lần thứ hai chết, lần đầu tiên là ngộ độc cồn...
Mẹ kiếp, 120 GB phim heo chưa xóa, nghĩ thôi đã xấu hổ...
May mà thế giới này không có máy tính cùng di động, ồ, thế giới này có lầu xanh cùng Giáo Phường Ti, lão bà phần cứng không có đất dụng võ.
Ngày mai người cả thôn liền tới nhà ta ăn cơm...
Hoài Khánh cùng Lâm An là công chúa, thân phận không có tiện, nhắm chừng không tới được...
Thải Vi khẳng định là muốn đến, nàng nếu không đến, vậy chờ ta tỉnh lại liền ly hôn...
Phù Hương sẽ đến không?
Ồ, nàng hẳn là còn chưa biết “tin buồn” của ta. “Mẹ, mẹ về phòng nghỉ ngơi trước đi, con cùng nhị ca ở lại chỗ này thủ linh cho đại ca.”
Tiếng Hứa Linh Nguyệt khóc sướt mướt.
Sau đó là thẩm thẩm nói chuyện: “Đại ca con trôi ở trên sông lâu như vậy, trở về nhà, không thể để nó cô đơn nữa.
Mẹ không có việc gì, mẹ thủ ở chỗ này.
“Lúc trước cha con mang nó giao cho mẹ, chỉ to bằng bàn tay, mẹ lúc ấy nào có kinh nghiệm chăm trẻ con?
Cha con một gã lính đầu to, lại không có tiền, không mời nổi bà vú.
Mẹ liền nấu sữa dê cho nó uống, từng ngày bận rộn chăm sóc nó...”

Nói tới đây, thẩm thẩm đau thương.
Hứa Thất An bỗng nhiên ý thức được, thẩm thẩm thật ra là thương hắn, tuy về sau hai thím cháu mâu thuẫn nặng, rất không thoải mái.
Hứa Thất An có chút cảm động.
“Càng lớn càng làm người ta ghét, trong ba đứa các con, nó bề ngoài xấu nhất, hư đốn nhất.
Phàm là mẹ ấm áp đối với con cùng Nhị lang, nó liền ghen, cảm thấy lão nương đối với nó không tốt, bản thân là đứa nhỏ không có mẹ...”

“Nàng đừng nói nữa.”
Hứa Nhị thúc cả giận nói. “Dựa vào cái gì không thể nói.”
Thẩm thẩm thét lên, “Lão nương một đống phân một bãi nước tiểu nuôi nó lớn lên, nói chết là chết, sớm biết lúc trước ta không bằng nuôi con chuột.”

Rồi khóc rống lên. “Lão gia, phu nhân.”

Lão Trương gác cổng vội vàng chạy tới, đứng ở ngoài linh đường, nói: “Bên ngoài có cô nương tới, nói muốn thủ linh cho đại lang.”

Ai?
Nghi hoặc này hiện lên ở trong lòng Hứa Thất An, đồng thời cũng hiện lên ở trong lòng Nhị thúc thẩm thẩm mấy người.
“Nàng ấy nói tên là Phù Hương.”

Lão Trương gác cổng nói.
Sắc mặt Hứa Nhị thúc cùng Hứa đại lang đồng thời đen sì.
Hứa Thất An không đi câu lan, Hứa Nhị lang chính nhân quân tử, Hứa Bình Chí yêu vợ chỉ nghĩ cho gia đình...
Hứa Thất An cười khổ trong lòng.
Hứa Nhị thúc nhìn thê tử, khẽ gật đầu:
“Ta ra ngoài gặp cô ta chút.”

Thẩm thẩm nhìn bóng lưng trượng phu, lau nước mắt, hỏi con trai bên cạnh:
“Nhị lang, Phù Hương kia là ai?”

Chỉ nghe tên, đã không phải cô nương nhà lành gì cả.
Hứa Nhị lang giọng mũi rất đặc, nói:
“Phù Hương là hoa khôi Giáo Phường Ti, nghe nói phi thường ngưỡng mộ tài làm thơ của đại ca.”

Hứa Linh Nguyệt lan tâm huệ chất nhíu nhíu mày, đêm khuya tới nhà, còn muốn thủ linh cho đại ca, quan hệ chỉ sợ không bình thường.
Hứa Nhị thúc ở sảnh trước gặp được Phù Hương, nàng mặc váy dài màu trắng, đầu đội hoa nhỏ màu trắng, ăn mặc mộc mạc đến cực điểm.
Khoảnh khắc nhìn thấy Phù Hương, cơn giận trong lòng Hứa Nhị thúc bỗng nhiên tiêu tán, vì nữ nhân này vẻ mặt đau thương, vành mắt đỏ lên, loại bi thương kia trong ánh mắt là không thể làm giả. “Phù Hương cô nương, đêm hôm cớ gì bái phỏng?”
Hứa Nhị thúc trầm giọng nói. “Hứa đại nhân, ta muốn thủ linh cho Hứa lang...”

Phù Hương đứng dậy thi lễ.
“Cái này không thích hợp.”

Hứa Nhị thúc lập tức từ chối.
Hứa gia tuy không phải thư hương môn đệ, nhưng cũng là gia đình có quy củ thể diện, Phù Hương không danh không phận, dựa vào cái gì thủ linh cho đại lang.
“Ta lúc vào phủ, mang tùy tùng Giáo Phường Ti đuổi đi rồi, trước mắt nội thành không thể quay về, ngoại thành không an toàn.
Hứa đại nhân nếu nhất định đuổi ta đi, vậy ta liền đi luôn.”

Phù Hương nhỏ giọng. ...
Hứa Bình Chí thở dài, nữ tử này đối với đại lang quả thật tình thâm nghĩa trọng.
Tới linh đường, khoảnh khắc nhìn thấy di dung Hứa Thất An, Phù Hương cố gắng trấn định rốt cuộc sụp đổ, nàng hôm nay mới từ chỗ tú bà Giáo Phường Ti nhận được tin tức, biết tin dữ Hứa Thất An hi sinh vì nhiệm vụ.
Ngất đi tại chỗ, sau khi tỉnh lại khóc thật lâu, tính đến tiễn Hứa Thất An đoạn đường cuối cùng.
Hứa Linh Nguyệt nghe tiếng khóc thê lương của Phù Hương, bỗng nhiên ý thức được quan hệ của nữ nhân này cùng đại ca.
Phù Hương không ở lại Hứa phủ thủ linh, rất hiểu biết rời khỏi.
Hứa Bình Chí vốn định giữ nàng ở phủ qua đêm, không ngờ Phù Hương mới rồi nói là lừa hắn, Giáo Phường Ti sao có khả năng sẽ để một vị hoa khôi thoát ly tầm mắt.
Phù Hương sở dĩ nói như vậy, là sợ Hứa gia không đồng ý nàng nhìn Hứa Thất An một lần cuối cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận