Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 413: Xác chết vùng dậy (6)

Ngày hôm sau, người thân bạn bè Hứa gia đến phúng viếng.
Tổ phụ Hứa Thất An một nhánh này chỉ có hai con trai, Hứa gia lão đại chết trận sa trường hai mươi năm, bây giờ con trai cũng hi sinh vì nhiệm vụ, hương khói một nhánh này đoạn tuyệt từ đây.
Các tộc nhân Hứa gia bóp cổ tay thở dài.
Trừ tộc nhân Hứa gia, người lãnh đạo trực tiếp trước kia của Hứa Thất An, Chu huyện lệnh huyện Trường Nhạc cùng Vương bộ đầu đám khoái thủ cũng đến.
Chu huyện lệnh sau khi chiêm ngưỡng di dung, thở dài nói:
“Ninh Yến tráng niên mất sớm, đáng tiếc, đáng tiếc.”
Đám người Vương bộ đầu vẻ mặt bi thương, thổn thức.
“Không biết Ninh Yến có lưu lại di ngôn hay không?”
Chu huyện lệnh hỏi.
Hứa Bình Chí lắc đầu.
Nếu có thể, ta muốn thể nghiệm một lần người da đen nâng quan tài...
Hứa Thất An có chút hài hước nói nhảm, ý thức của hắn đã dần dần khôi phục, nhưng thân thể còn ở trạng thái chết giả.
“Thải Vi cô nương, ngươi đang làm cái gì?”

Đột nhiên, Hứa Nhị lang mang theo thanh âm tức giận truyền đến.
Tiếp theo, là tiếng của Chử Thải Vi: “Ta, ta chỉ là muốn xác nhận một lần...”
Thanh âm của nàng nghe qua có chút khổ sở.
Kim la Nam Cung Thiến Nhu cùng Trương Khai Thái cũng tới phúng viếng, khi chiêm ngưỡng di dung, lão Trương thở dài nói: “Tài năng ngút trời như thế chết non giữa đường, Ngụy Công gần đây cảm xúc không tốt, không thể tránh được.”
Trương Khai Thái là số ít người biết tư chất Kim la của Hứa Thất An. “Người xấu.”
Hứa Linh Âm hướng tới Nam Cung Thiến Nhu rít gào, rất nhanh đã bị Lục Nga dẫn đi.
Lúc này, Hứa Thất An bỗng nghe được một tiếng kinh hô: “Ty chức bái kiến Hoài Khánh công chúa.”

Trong ngoài linh đường đầu tiên là yên tĩnh, tiếp theo, tiếng hô to “bái kiến công chúa” lúc trầm lúc bổng.
Tộc nhân Hứa thị đều kinh ngạc ngây người, tình huống gì vậy?
Tang lễ Hứa đại lang thế mà có công chúa đương triều tới?
Giờ khắc này, sự thương tiếc của tộc nhân Hứa thị mãnh liệt trước nay chưa từng có, thì ra đại lang ngay cả công chúa cũng quen, nếu không phải gặp chuyện ngoài ý muốn, tương lai nhất định một bước lên mây.
Hứa thị sẽ trở thành một đại tộc của kinh thành cũng nói không chừng, đến lúc đó, làm rạng rỡ tổ tông, người cả tộc đều có thể gà chó lên trời.
Phiếu Phiếu chưa tới, ừm, nàng là chim hoàng yến được nuôi ở trong lồng, không có tự do như Hoài Khánh.
Liên Hoa cô nương của ta, lập tức tề tựu ba vị...
Hứa đại lang không biết sao nhớ tới một chuyện cười kiếp trước từng xem:
Tên con nhà giàu nào đó bất ngờ qua đời, ngày phúng, các bạn gái của hắn đều đến, người này vì hắn từng phá thai; vị kia mang thai con hắn; Người này mới mười tám tuổi, ba năm trước đã đi theo hắn; người kia lại vì hắn bỏ chồng bỏ con...
Dần dần, lễ tang biến thành đại hội phê đấu gã đó.
May mắn, gã đó là chết thật.
“Các ngươi tuyệt đối đừng tán gẫu chuyện thư tín nha, nếu không ta sống lại cũng không có ý nghĩa.”

Hứa Thất An lo âu nghĩ.
Sợ cái gì đến cái đó.
Chử Thải Vi có chút khổ sở:
“Hắn lúc ở Thanh Châu viết thư cho ta, hướng ta kể đồ ăn ngon nơi đó, ta sau khi đọc xong thư, tức muốn dùng đũa đâm chết hắn, nhưng ta không ngờ hắn sẽ chết thật.”

Nghe vậy, Hứa Linh Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, cái mũi sụt sịt khóc đỏ lên, nức nở nói:
“Đại ca cũng viết cho ta.”

Hoài Khánh thản nhiên nói:
“Ta cũng thu được.”

Nói xong, ba nữ nhân đồng thời lâm vào im lặng.
Hứa Thất An:
“...”

Hoài Khánh giật mình, ánh mắt khẽ lóe lên, hỏi:
“Vậy hắn có hay không...”

Đúng lúc này, tiếng mèo kêu thê lương truyền đến, hấp dẫn mọi người trong ngoài linh đường chú ý.
Một con mèo vàng dựng thẳng cái đuôi, xuyên qua đám người, tiến vào linh đường, lao về phía quan tài Hứa Thất An.
Một vị tộc nhân Hứa thị kinh hô:
“Mau ngăn con mèo lại, mèo nhảy qua người chết, xác chết sẽ vùng dậy.”

Tộc nhân Hứa thị còn lại sắc mặt thay đổi hẳn.
Đám người Hoài Khánh Linh Nguyệt Chử Thải Vi khoảng cách gần nhất, không tán đồng đối với ý kiến này, bởi vậy chưa lập tức ngăn cản.
“Meo meo“
Con mèo vàng bay qua đỉnh đầu Hứa Thất An, phát ra tiếng thét chói tai thê lương.
Có thanh âm nổ tung ở trong đầu Hứa Thất An:
“Hứa Thất An, tỉnh lại!”
Là Kim Liên đạo trưởng đến...
Nguyên thần Hứa Thất An chấn động, chỉ cảm thấy linh hồn và thân thể bắt đầu giao dung, kết hợp.
Ngay sau đó, hắn khôi phục tri giác, một lần nữa có cảm giác chân thực nắm giữ thân thể.
Hắn cảm giác trên mặt có chút ngứa, vì thế nâng thủ gãi, gãi xuống một mảng lớn máu thịt khô cạn.
Ta có thể động đậy rồi.....
Hứa Thất An vui vẻ, từ trong quan tài ngồi dậy.
Trong ngoài linh đường lâm vào yên tĩnh như chết.
Dậy, dậy, dậy rồi? !
Một màn này ở trong mắt mọi người, kinh hãi lại khủng bố. “Mẹ...
mẹ ơi...
Thật sự xác chết vùng dậy rồi! ! !”
Có người hét lên chói tai.
Một khắc trước, tộc nhân Hứa thị còn đang tiếc hận đại lang trẻ tuổi mất sớm, tiếc hận giấc mộng Hứa thị đại tộc tan vỡ, trong lòng ảm đạm bi thương.
Nhưng khi bọn họ thấy Hứa đại lang thật sự từ trong quan tài ngồi dậy, hai cái chân hành động so với đầu óc còn nhanh hơn, vù vù...
Tất cả ùa tới chỗ xa, nơm nớp lo sợ đứng xem. “Xác chết vùng dậy, Hứa đại nhân thật sự xác chết vùng dậy, mau báo quan, mau báo quan...”

“Báo quan cái gì, nơi này quan nào cũng lớn hơn huyện lệnh lão gia.”

Tiếng ồn ào trầm trầm bổng bổng, tộc nhân Hứa thị vừa kinh vừa sợ, nhưng bởi vì công chúa và vài vị đại nhân thân phận hiển hách trong sân, trong lòng bọn họ tự tin, lúc này mới chưa nhanh chân bỏ chạy.
Có người hoảng sợ lùi về, cũng có người theo bản năng liền đi lên phía trước, nhưng lại có điều kiêng kị, mờ mịt, không rõ tình trạng.
Ví dụ như đám người Hứa Nhị lang, Hứa Linh Nguyệt, Chử Thải Vi, Hoài Khánh.
Ngứa quá...
Hứa Thất An cảm giác da đầu ngứa từng đợt, tựa như có con rận đang bò.
Hắn đưa tay gãi vài cái, cào xuống một mảng lớn da đầu mang theo tóc.
“A! ! !”
Thẩm thẩm nhát gan bị dọa hét lên một tiếng, mang Hứa Linh Nguyệt bên cạnh đẩy ra làm lá chắn.
Hứa Linh Nguyệt cũng bị dọa muốn chết, cho dù là đại ca thích nhất, dưới tình huống đột nhiên bật quan tài dựng dậy, Linh Nguyệt cũng có chút da đầu phát tê, xuất phát từ bản năng muốn thét chói tai, muốn đào tẩu.
Nhưng nàng chưa làm vậy, nàng rơi lệ đầy mặt, run run dây thanh, khóc nói:
“Đại ca, đại ca là có di ngôn gì chưa dặn dò, không cam lòng sao...”

Muội muội đau thương, nước mắt giàn giụa.
Sau khi trải qua kinh ngạc cùng mờ mịt ngắn ngủi, ở đây có mấy người nhanh chóng phản ứng lại, ý thức được trạng thái thật sự lúc này của Hứa Thất An.
Bọn họ phân biệt là Hoài Khánh công chúa Luyện Khí cảnh, Chử Thải Vi của Ti Thiên Giám, Nam Cung Thiến Nhu và Trương Khai Thái võ phu cao phẩm, cùng với Nhị thúc Hứa Bình Chí.
Chử Thải Vi có Vọng Khí Thuật, có thể phân biệt người sống cùng người chết, lại liên tưởng đến lời nói của Giám chính lão sư, cho dù nha đầu này không quá thông minh, lúc này cũng đã nghĩ thông một vài thứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận