Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 426: Gặp thái tử (1)

Sao cứ phải nói tiểu quỷ khó chơi, một cú đá đó, tiểu hoạn quan nhớ kỹ trong lòng, chỉ chờ lúc này đâm chọc Hứa Thất An.
Quả nhiên, Nguyên Cảnh đế nhíu nhíu mày.
Lão thái giám làm bạn hắn mấy chục năm thay thế chủ tử hỏi: “Nghiệm như thế nào?”
“Chính là lặp đi lặp lại sờ thật lâu.”
Tiểu hoạn quan đáp.
Hắn không dám nói ngoa, bởi vì nếu Nguyên Cảnh đế tức giận, chỉ cần tìm người thẩm tra, tìm Hứa Thất An chất vấn, nói dối lập tức bị lộ ra, tội khi quân, tiểu hoạn quan cũng không dám phạm.
Lão thái giám hỏi: “Sau đó thế nào?”
“Sau đó...
Liền rời khỏi.”
Tiểu hoạn quan nói: “Nhưng Hứa đại nhân nói với Lâm An công chúa, cái chết của Phúc phi có kỳ quái khác.”
“Có kỳ quái khác?”
Nguyên Cảnh đế rốt cuộc mở miệng lần nữa, tư thế ngồi ngay ngắn chút, thân thể hơi nghiêng về phía trước, nhìn chằm chằm tiểu hoạn quan. “Hứa đại nhân nói, bình thường ngã lầu, nên là mặt hướng xuống dưới, mà không phải lưng hướng xuống, nhưng Phúc phi quả thật là lưng hướng xuống dưới mà chết.
Vô cùng có khả năng là bị người ta đẩy xuống.”
Tiểu hoạn quan mang phân tích của Hứa ‘chơi miễn phí’, từ đầu tới cuối thuật lại cho Nguyên Cảnh đế nghe.
Bị người ta đẩy xuống ngã chết...
Nguyên Cảnh đế nheo mắt, tầm mắt nhìn lên trần nhà, trầm ngâm hồi lâu, nói: “Lui ra.”
Tiểu hoạn quan cáo lui rời khỏi.
Lão thái giám cười nịnh nói: “Hứa Thất An này quả nhiên danh bất hư truyền, tam pháp ti liên tục tra nhiều ngày, bó tay không có cách nào, hắn vừa tới, lập tức liền phát hiện manh mối.
Ngày phá án đáng để chờ mong.”
Nguyên Cảnh đế hừ lạnh một tiếng: “Tam pháp ti không phải không biết phá án, chỉ là không muốn làm.
Nhưng, Hứa Thất An quả thật có chút bản lãnh.”
Hắn vẫn hài lòng.
Dừng một chút, Nguyên Cảnh đế nói: “Truyền khẩu dụ trẫm, bảo nội các khởi thảo chiếu thư, mở lại việc phong tước của Hứa Thất An.”
Lão thái giám lĩnh mệnh rời khỏi tẩm cung, chưa lập tức đi nội các, mà là tìm đến tiểu hoạn quan giám sát Hứa Thất An phá án, vung tay tát “bốp” một cái. “Cha nuôi?”
Tiểu hoạn quan tủi thân và uất ức ôm mặt. “Từ khi nào, ngươi còn chơi trò tâm kế với ta?
Ngươi cho rằng bệ hạ nghe không hiểu sao, có biết mình vừa rồi đi ở quỷ môn quan một chuyến hay không.”
Lão thái giám lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị: “Chuyện Phúc phi, trong lòng bệ hạ đang bực bội, ngươi ở lúc này, ở trước mặt bệ hạ giở thủ đoạn, ngươi hôm nay chưa xảy ra việc gì thuần túy là mạng lớn. “Bảo ngươi giám sát Hứa Thất An, ngươi cứ giám sát cho tốt, đừng bí mật kẹp theo mục đích riêng, hắn ở trong hậu cung tiếp xúc ai, làm việc gì, đều là đề cập các phi tử, công chúa và hoàng tử.
Ngươi không thể có một chút thành kiến cùng cái nhìn nào, nếu không chính là phỉ báng quý tộc.”
Hứa Thất An đã làm chuyện gì, bệ hạ sẽ tự mình phán đoán, tiểu hoạn quan rót vào ý kiến của chính mình, vậy là chõ mõm vào gia quyến hoàng đế.
Tiểu hoạn quan cúi đầu, nơm nớp lo sợ nói: “Con biết rồi.”
Lão thái giám hừ một tiếng: “Hứa đại nhân đuổi ngươi ra, là tốt cho ngươi, thực nghe được lời không nên nghe, ngày kết án, chính là lúc đầu ngươi rơi xuống đất.”
Tiểu hoạn quan đầu tiên là sửng sốt, vài giây sau, hắn nghĩ thông, sắc mặt lập tức trắng bệch, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Ghi hận đối với một cái đá của Hứa Thất An tan thành mây khói. ...
Hoàng hôn.
Hứa Thất An ngồi ở lưng ngựa, con ngựa cái nhỏ yêu quý “Đát đát đát” chạy chậm, hắn nheo mắt, nghênh đón ánh mặt trời màu vỏ quýt, trong miệng khẽ hát: “Đi là đường nhân gian; vác là cờ ngược, không phiêu không tham làm quan tốt, trong lòng dân chúng có ngươi...”
.
Đây là bài hát nhạc phim Kỷ Hiểu Lam thiết xỉ đồng nha, ở Việt Nam được biết tới với cái tên Bản lĩnh Kỷ Hiểu Lam.
Con ngựa cái nhỏ ‘đát đát đát’, vào ngõ Giáo Phường Ti.
Vào cửa ngõ, Hứa Thất An xoay người xuống ngựa, mang dây cương vứt cho gã sai vặt áo xanh canh giữ ở đầu ngõ, nhân tiện ném qua một hạt bạc vụn.
Cửa sân Ảnh Mai tiểu các đóng chặt, thế mà đóng cửa không tiếp tục kinh doanh?
Hứa Thất An nhìn ánh chiều tà phía tây, thầm nhủ canh giờ này, Giáo Phường Ti nên làm ăn chứ. “Bốp bốp bốp...”
Hắn ngẩng đầu gõ mạnh cửa sân của Ảnh Mai tiểu các, không bao lâu, cửa mở, vừa lộ ra cái khe cửa, gã sai vặt áo xanh bên trong đã nói: “Ảnh Mai tiểu các không tiếp đãi tửu khách, khách nhân vẫn là đi nơi khác...”
Cửa sân mở ra, gã sai vặt áo xanh sau khi thấy Hứa Thất An, đầu tiên là sửng sốt, lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi là...”
“Ta là Hứa đại quan nhân của nương tử các ngươi.”
Hứa Thất An nhướng nhướng mày. “Quỷ!” Gã sai vặt áo xanh hét lên một tiếng, nhấc chân bỏ chạy, hai cái chân lao như bay, sau đó phát hiện mình ở đạp bước tại chỗ, cổ áo sau gáy bị Hứa Thất An xách lên. “Kêu linh tinh cái gì, ta còn sống đó.”
Hứa Thất An nâng lên một tay khác, bốp bốp cho hắn hai cái tát không đau, nhưng vang dội, hỏi: “Cái tát của bản quan có phải nóng hầm hập hay không.”
Xúc cảm nóng rát, áo gã sai vặt xanh đã tin tưởng Hứa Thất An trước mắt là người sống, chỉ là kỳ quái hắn sao bộ dáng thay đổi hẳn, còn đội mũ da chồn. “Ngài trở lại rồi, Phù Hương nương tử ngày ngày nước mắt rửa mặt, buồn bực không vui, người cũng gầy đi rất nhiều.”
Gã sai vặt áo xanh vội vàng cày độ hảo cảm cho chủ tử nhà mình.
Tuy rất tò mò nguyên nhân Hứa Thất An chết mà sống lại, nhưng không dám mở miệng hỏi. “Ta lập tức đi thông báo nàng, nói ngài đã trở lại.”
“Ngươi cứ nói với nàng có khách nhân đến, hỏi nàng ra uống rượu cùng được không.”
Hứa Thất An nói.
Gã sai vặt áo xanh vội vàng vào sân sâu trong, đứng ở trong đình viện ngoài phòng ngủ Phù Hương, hô: “Nương tử, có khách đến, hỏi ngài ra uống rượu cùng hay không.”
Phù Hương chưa trả lời, trong phòng truyền đến tiếng quát của nha hoàn: “Nương tử thân thể không khoẻ, không bồi rượu.
Ai cho ngươi mở cửa, có cần cái chân chó nữa không.”
Hứa Thất An ho khan một tiếng, “Phù Hương nương tử không tiếp khách à, vậy ta đi đây.”
Trong phòng chợt yên tĩnh, tiếp theo truyền đến thanh âm run run của Phù Hương: “Hứa lang?”
Thanh âm hắn biến hóa thật lớn, Phù Hương nhất thời không dám xác nhận.
Hứa Thất An cười nói: “Là ta.”
Trong phòng truyền đến tiếng “rầm rầm”, tựa như là húc đổ cái gì, tiếp theo là tiếng nha hoàn kinh hô: “Nương tử, chậm một chút...”
Ngay sau đó, cửa phòng mở ra, Phù Hương mặc váy dài màu trắng, chân ngọc để trần trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh tùy ý rối tung, thô bạo đẩy cửa lao ra.
Một người đứng dưới mái hiên, một người đứng ở trong sân, hình ảnh như đọng lại.
Hứa Thất An bất đắc dĩ nói: “Bên ngoài lạnh, về trong phòng.”
Phù Hương lúc này mới kêu một tiếng, ra sức bổ nhào vào trong lòng hắn, thê lương khóc rống lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận