Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 440: Hứa Linh Âm: Đại oa, muội là tiểu tâm can của huynh sao (1)

Mục tiêu rõ ràng xông vào nội viện, vào phòng, liếc một cái liền thấy nhóc mập nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh.
“Thiếu gia...”

Một gia đinh trong đó kinh hô một tiếng, bổ nhào tới bên giường, thăm dò hơi thở...
Chưa chết.
Thân thể căng thẳng lúc này mới thả lỏng, theo đó mà đến là lửa giận tràn ngập, tuy thiếu gia là bị đánh ở trong học đường, nhưng lão gia phu nhân cũng không phải là quan lão gia thẩm án, bọn họ sẽ chỉ cảm thấy, thiếu gia là ở lúc đi học bị thương, vậy bọn họ phụ trách bảo hộ thiếu gia sẽ bị phạt.
Hai gia đinh tức giận nhìn mọi người, nhìn chằm chằm Lý tiên sinh, hét lên:
“Con thỏ nhỏ nào đánh thiếu gia nhà ta?”

Lý tiên sinh ho khan một tiếng, ôn hòa nói:
“Chuyện này là một hồi hiểu lầm, các ngươi mang nó về trước, lát nữa ta sẽ tự mình tới nhà.”

Lão tính trước chờ người nhà Hứa Linh Âm đến, sau đó bàn bạc chuyện tới nhà bồi tội.
Do lão ở giữa điều giải, mang chuyện này giải quyết hòa bình.
Dù sao cũng là ở trong trường tư thục của lão xảy ra sự kiện trẻ con ác tính đánh nhau, làm ầm ĩ lên ảnh hưởng rất không tốt đối với thanh danh của lão.
Gia đinh là tồn tại so với võ phu còn thô bỉ hơn.
“Bớt cái trò này cho ông đây, ta chỉ biết là, thiếu gia nhà chúng ta bị đánh, ngươi không giao người, lão tử đi báo quan.”

Gia đinh lớn tiếng ồn ào.
Một kẻ khác chặn cửa sân, không cho ai rời khỏi.
Lý tiên sinh cười lạnh một tiếng: “ "phụng luật sơ nghị, danh lệ" quy định:
“Mười lăm trở xuống cùng tội phế tật phạm lưu trở xuống, thu thục, dùng tiền để chuộc lỗi.
Mười tuổi trở xuống, phạm phản nghịch giết người phải chết, thỉnh lên; trộm cắp cùng đả thương người, cũng thu thục.
“Ra khỏi tư thục, đi sang phải nửa canh giờ chính là nha môn, hai vị đi nhanh về nhanh.”

Đơn giản khái quát chính là, trẻ con phạm tội, có thể nộp tiền chuộc thay thế hình phạt.
Hai gia đinh giảng pháp luật khẳng định là không nói lại được Lý tiên sinh, vừa tức vừa giận, xắn tay áo muốn đánh người.
Lúc này, một đứa bé trai chỉ vào Hứa Linh Âm, lớn tiếng nói:
“Là nó đánh người, là nó dùng roi trúc đánh chết người ta.”

“Thì ra là ngươi!”
Lúc này, gia đinh mới nhìn thấy Lý tiên sinh cố ý vô tình chắn cho một tiểu cô nương, thật ra cũng không phải mới nhìn thấy, chỉ là hai người đều mang sức chú ý tập trung ở trên thân mấy đứa bé trai khoẻ mạnh kháu khỉnh.
Con bé này diện mạo xấu xí, bộ dáng không quá thông minh, ai có thể ngờ được kẻ đánh người sẽ là nó.
Nhưng, sau khi quan niệm chuyển biến lại, gia đinh đột nhiên phát hiện, nha đầu này thân thể rất khỏe mạnh, mặt tròn tròn, bụng tròn tròn, tay cùng chân tròn tròn.
Cánh tay đầy sức mạnh...
“Mang đi!”
Một gia đinh trong đó ôm lấy nhóc mập, một gia đinh khác đi qua xách cổ Hứa Linh Âm.
“Các ngươi muốn làm gì.”
Lý tiên sinh dựng râu trừng mắt.
“Đi!”
Gia đinh đẩy lão ra, cả giận nói:
“Lão tử quản ngươi luật pháp cái gì, đánh người thì phải chịu trách nhiệm, lão tử bây giờ muốn đưa nó về phủ, giao cho lão gia phu nhân xử lý.
Biết điều, nhanh thông báo người nhà của nha đầu chết tiệt này, đến Triệu phủ chuộc người.”

Hắn cười lạnh một tiếng:
“Muộn rồi, thiếu cánh tay gãy chân, cũng không trách chúng ta.”

Dù sao đánh một trận là ít nhất, đả thương thiếu gia nhà bọn họ, nào có chỉ đưa bạc đơn giản như vậy.
Chờ trở về phủ, nha đầu này không thiếu được một trận đòn hiểm.
“Ta không đi, ta không đi, ta phải chờ mẹ ta.”

Tiểu Đậu Đinh bị người ta xách lên, hai chân đạp loạn, phẫn nộ kháng nghị. “Phì phì...”
Tiểu Đậu Đinh hướng hắn phun nước bọt.
“Thành thật chút.”

Trong lòng gia đinh đang nghẹn, trở tay cho một cái tát.
Bàn tay chưa hạ xuống, bị Lý tiên sinh tay mắt lanh lẹ chặn, râu tóc lão dựng đứng, giận dữ hét:
“Lão phu là tú tài, tú tài có công danh trong người, ngươi dám động vào nó một lần, cứ chờ bị kiện đi.”

Gia đinh vẻ mặt khinh thường,
“Tú tài làm sao vậy, ngày lễ ngày tết đến phủ đi quan hệ, đừng nói tú tài, quan lão gia cũng cả đống lớn.
Ngươi lão già thối này tính là gì, cút.”

Lập tức đẩy ra Lý tiên sinh, cùng đồng bạn đi ra ngoài. ...
Hứa Thất An cưỡi ngựa, ‘cóc cóc cóc’ chạy chậm, nghênh đón ánh mặt trời ấm áp, hắn oán giận nói:
“Một cái vòng tay vớ vẩn, thẩm thẩm tâm tâm niệm niệm lâu như vậy, sao không tìm Nhị thúc xử lý.”

Thẩm thẩm vẫn là đi theo đến đây, bởi vì nhớ tới vòng tay mình mua cho Hứa Linh Âm, đến nay không rõ tung tích.
Thừa dịp Hứa Thất An trở về, có chỗ dựa, tính tìm tư thục tiên sinh lý luận một phen.
“Thời gian trước bệ hạ xuân tế, Nhị thúc ngươi làm sao có thời giờ xử lý những việc nhỏ này.”

Bức màn xốc lên, lộ ra khuôn mặt thẩm thẩm, cằm thon gọn, môi tô son, đỏ au.
Mặc kệ thời đại nào, nữ nhân tự cao về vẻ đẹp, ra ngoài đều phải trang điểm.
“Nhị lang không phải đã trở lại sao.”

Hứa Thất An thuận miệng nói.
Nàng cho đứa cháu một cái trừng mắt, nói:
“Nhị lang phải tham gia kỳ thi mùa xuân, tâm tư không ở đây.
Với lại, Nhị lang bây giờ chưa có công danh, cũng không phải biết đánh như võ phu các ngươi, nó chỉ có một tấm mồm.”

Hứa Thất An thầm nhủ, cái mồm đó của Nhị lang, có thể mang võ phu chọc tức đến nổ tung tại chỗ, lực sát thương rất kinh người đó.
Ngẫm lại Nhị lang cũng đáng thương, tuy thẩm thẩm luôn mang
“Nhị lang phải tham gia kỳ thi mùa xuân”,
“Nhị lang, mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt” loại lời này treo ở bên miệng.
Nhưng bình thường nên giải trí như thế nào, thẩm thẩm vẫn là giải trí như thế đó.
Nhiều lắm chính là lúc ăn cơm thêm cơm cho Nhị lang, sau đó mở mồm quan tâm một chút.
Giống thẩm thẩm người mẹ có cá tính như vậy, thời đại này thực con mẹ nó hiếm thấy...
Hứa Thất An không nói, thưởng thức phong cảnh bên đường.
Hắn nghĩ đến một sự kiện, vị ngoại tổ phụ kia, sở dĩ mang thẩm thẩm gả cho Nhị thúc, chỉ sợ cũng là biết đứa con gái này của ông, không làm được phu nhân trong thế gia đại tộc.
So với để cho nàng bằng vào mỹ mạo, đến trong thế gia đại tộc chịu đủ ức hiếp, còn không bằng gả một nhà chồng gia thế thường thường, nhưng biết quý trọng.
Cho nên, cũng liền không dạy nàng đọc sách biết chữ.
Thẩm thẩm buông bức màn, ghé đến bên tai Hứa Linh Nguyệt, thấp giọng nói:
“Đợi lát nữa đón Linh Âm, Linh Nguyệt con dẫn theo đại lang đi tiệm trang sức dạo một chút.”

“Sau đó thuận tiện giúp mẹ cũng mua một ít trang sức đúng không.”

Hứa Linh Nguyệt liếc mẫu thân.
“Cái đó trái lại không cần, mẹ sẽ tự chọn.”

Thẩm thẩm nói. “...”

Hứa Linh Nguyệt bất đắc dĩ nói:
“Thật ra mẹ cảm thấy, vẫn là đại ca tương đối tin cậy, đúng không.
Cho nên đại ca vừa về, mẹ liền sốt ruột không chịu được tìm huynh ấy đến chủ trì công đạo.”

“Mẹ cũng chưa nói như vậy.”

Thẩm thẩm thề thốt phủ nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận