Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 478: Hứa Thất An: ta lại lập công rồi (1)

Hứa Thất An chậm rãi gật đầu, sáng nay hắn còn cảm thấy hoàng hậu là người hiềm nghi lớn nhất ám sát hắn, trong lòng nổi hung muốn ly hôn với Hoài Khánh.
Biết Ngụy Uyên nói cho hắn hoàng hậu nhận tội, mới cảm thấy vụ án này có ẩn tình khác.
Thì ra người muốn dồn ta vào chỗ chết là Trần quý phi, được rồi, cái gì cũng không cần phải nói nữa, ta muốn ly hôn với Lâm An.
“Ty chức còn có hai nghi vấn, không biết nương nương có thể giải đáp hay không?”

“Nói nghe một chút.”

Trần quý phi thản nhiên nói.
“Thái tử đã là thái tử, vì sao nương nương còn phải như vậy?”

Trần quý phi cười, cười rất phức tạp, như là đang cười nhạo Hứa Thất An, lại giống như đang tự giễu:
“Thái tử chung quy là thái tử, một ngày chưa đăng cơ, thì có khả năng đổi chủ.
Hoàng hậu vẫn luôn là hoàng hậu, tứ hoàng tử liền vĩnh viễn là con trai trưởng.
Nếu ta nói cho ngươi, bệ hạ ban đầu hướng vào là tứ hoàng tử thì sao?
Nếu không phải bệ hạ năm đó biết hoàng hậu căn bản không yêu hắn, tứ hoàng tử đã là thái tử.”

Hứa Thất An sâu sắc phát hiện, Trần quý phi ở lúc nói câu này, trong ánh mắt đã có thống khoái, lại có oán hận.
“Nhưng cho dù là như vậy, thời gian cách nhiều năm, vị trí thái tử trước sau không thay đổi, nương nương có phải quá mức buồn lo vô cớ rồi hay không.”

“Việc triều đình, ngươi biết cái gì.”

Trần quý phi cười lạnh một tiếng:
“Có Ngụy Uyên, phần thắng của tứ hoàng tử liền vĩnh viễn lớn hơn con ta.
Ngụy Uyên luôn muốn một mình nắm giữ triều đình, quét sạch bệnh trầm kha, hắn muốn thi triển khát vọng của mình, liền nhất định sẽ mang tứ hoàng tử đẩy lên hoàng vị.
“Ta một nữ tử đấu không lại Ngụy Uyên, chỉ có thể từ chỗ hoàng hậu dùng sức.
Hoàng hậu chính là chủ hậu cung, mẫu nghi thiên hạ, là vinh dự cao nhất của nữ tử.
Bản cung cũng là nữ tử, cũng thèm thuồng vị trí hoàng hậu.”

Đối với chí hướng của Ngụy Uyên, Hứa Thất An có điều hiểu biết, biết Trần quý phi nói là nói thật. “Một vấn đề cuối cùng, người phía sau nương nương là ai?”

Hứa Thất An hỏi.
Trần quý phi rõ ràng kinh ngạc một phen, nàng im lặng hồi lâu, lắc đầu bật cười: “Bản cung càng ngày càng thưởng thức ngươi, xem ra Lâm An trong lúc vô ý đào được một bảo bối.
“Ngươi là như thế nào khẳng định phía sau bản cung còn có người.”

Hứa Thất An ánh mắt sụp xuống, nhìn mũi chân, suy nghĩ nói:
“Nếu nương nương sớm đã biết chuyện quốc cữu làm, như vậy vì sao ẩn nhẫn lâu như vậy, thẳng đến lúc này mới ra tay.
“Nếu nương nương là gần đây mới biết được chuyện quốc cữu cùng Hoàng Tiểu Nhu, như vậy là ai nói cho nương nương, khẳng định sẽ không là Hoàng Tiểu Nhu.
Cô ta có thể ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, vô duyên vô cớ, sẽ không đột nhiên thay đổi kiên trì chủ động hướng ngươi lộ ra.
Trong đó nhất định có một người dắt mối.
“Mặt khác, nương nương biết ty chức nói dối, Vọng Khí Thuật của Ti Thiên Giám cũng không phải là người bình thường có thể thi triển.
Ty chức vừa rồi lại đoán được một khả năng.”

Hứa Thất An ngẩng đầu, nhìn chằm chằm dung nhan xinh đẹp của Trần quý phi,
“Mục tiêu của ngài là hoàng hậu, mà người hoặc thế lực sau lưng ngài, mục tiêu là Ngụy Công.”
Trên mặt Trần quý phi không còn nụ cười, nheo mắt, đánh giá Hứa Thất An thật lâu, bỗng nhiên nói: “Hứa đại nhân cảm thấy, Lâm An như thế nào?”

Rất nice...
Hứa Thất An giật mình, chưa trả lời.
“Thái tử từng nói với ta, Lâm An đã đến tuổi lấy chồng, ta yên lặng lưu ý, sau đó phát hiện, nó từ khi quen biết ngươi, đến cung Cảnh Tú, người trong miệng nhắc tới nhiều nhất chính là ngươi.”

Trần quý phi hướng dẫn từng bước:
“Tuổi thiếu nữ hoài xuân, bản cung cũng từng trải qua.
Nghe nói Hứa đại nhân ít ngày nữa sẽ phong tước, tử tước tuy không lớn, nhưng ý nghĩa ngươi bước vào giai tầng quý tộc. “Bản cung có thể cho ngươi hứa hẹn, trong vòng ba năm, cho tước vị ngươi tiến thêm một bước, đến lúc đó, mang Lâm An gả cho ngươi.”

Trắng trợn mượn sức, đây cũng là nguyên nhân Trần quý phi nói thẳng với hắn.
Hứa Thất An có chút do dự.
Trần quý phi thừa thắng xông lên:
“Cho dù ngươi biết bí mật, nhưng muốn chỉ ra và xác nhận bản cung là không có khả năng, Lang Nhi gần đây thân thể không tốt, đột phát tật bệnh, thái y không thể cứu được.
Kết quả này, Hứa đại nhân cảm thấy như thế nào?”

Lâm An ngây thơ đáng yêu sao có thể có ngươi mẫu thân như vậy, vẽ cái bánh thật to liền muốn lừa ta...
Hứa Thất An trầm ngâm nói:
“Ba năm quá lâu, ai biết quý phi nương nương có phải đang lừa dối ty chức hay không.”

Trần quý phi nhíu mày,
“Nhanh nhất hai năm, việc phong tước, không phải là nhỏ.
Điểm ấy ngươi hẳn là rõ.”

“Ty chức không phải ý tứ này.”
Hứa Thất An khoát tay, lộ ra nụ cười ngại ngùng:
“Ty chức là muốn nói, thành thân phải ba năm, nhưng có thể động phòng trước hay không?”
“Ngươi đang đùa giỡn bản cung?”

“Băng lạnh” từng chút một hiện lên khuôn mặt Trần quý phi, vẻ mặt của nàng, ánh mắt của nàng, giọng điệu của nàng đều là lạnh như băng.
“Ngươi xem.”

Hứa Thất An nhún nhún vai, cười nhạo nói:
“Người vẽ bánh mặc kệ nói dễ nghe như thế nào, chỉ cần vừa có trả giá thiết thực, lập tức trở mặt.”
May mà ngươi không đáp ứng, bằng không lão tử tình nguyện Lâm An đau lòng cũng phải xử ngươi.
Trần quý phi nâng chén trà lên uống một ngụm, khi buông chén trà, sắc mặt đã khôi phục như thường,
“Sơ hở lớn nhất của bản cung chính là Lang Nhi, chỉ cần cô ta không còn nữa, vậy sẽ là chết không đối chứng. “Mà cung Phượng Tê tòa lầu cao này, đảo mắt sẽ sụp đổ.
Cái gọi là chim khôn chọn cành mà đậu, Hứa đại nhân là người thông minh, lựa chọn như thế nào, trong lòng ngươi biết.”
Hứa Thất An vẻ mặt đồng ý gật đầu:
“Thái tử vẫn là thái tử, mà hoàng hậu sắp đổi chỗ, nương nương lại hứa hẹn mang Lâm An gả cho ta...
Cho nên ta chọn Ngụy Công.”

Sắc mặt Trần quý phi khựng lại, cái tay cầm chén trà hơi phát lực, hồi lâu sau mới nhịn xuống xúc động mang nước trà nóng bỏng hắt đến trên mặt tiểu tử này, hoặc là đập chén.
“Nói như vậy, Hứa đại nhân là chuẩn bị mang Lang Nhi từ cung Cảnh Tú mang đi, muốn đẩy bản cung vào chỗ chết?”

Đôi mắt đẹp của Trần quý phi nhìn chằm chằm Hứa Thất An, không khí trong phòng hạ đến điểm đóng băng, sát khí vô hình bao phủ Hứa Thất An.
Hứa bạch phiêu Luyện Thần cảnh chưa bắt giữ được hình ảnh kẻ địch ra tay, nhưng bản năng võ giả thất phẩm đang hướng hắn rót một cái tín hiệu:
Nguy hiểm!
Nếu cố ý mang đi Lang Nhi, vậy là muốn ngọc đá cùng vỡ với Trần quý phi, cứ như vậy, nàng thế tất chó cùng rứt giậu, không cố kỵ nơi này là hậu cung nữa, ra tay với ta, sinh mệnh của ta không thể được bảo đảm, mặc dù có Thần Thù hòa thượng, nhưng Thần Thù là con bài chưa lật cuối cùng của ta...
Hứa Thất An cười lạnh một tiếng, thẳng lưng, nét mặt mang theo khinh thường:
“Hứa Thất An ta ngày đó đối mặt hơn vạn phản quân, một mình chiến đấu hăng hái, chém địch mấy nghìn, chết mà không ngã.
Nương nương cảm thấy, uy hiếp nho nhỏ, ta sẽ sợ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận