Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 489: Dự Ngôn sư (2)

Người đẹp mắt to còn nhớ nó, là muội muội của Hứa Ninh Yến, một đứa bé ăn rất tốt rất tham ăn.
“Muốn ăn cái gì tự mình lấy, tỷ tỷ nơi này có rất nhiều...”

Chử Thải Vi nhớ rõ mình là nói như vậy.
Ban đầu, hai tên tham ăn lớn nhỏ có thể chung sống hoà bình, ngươi ăn của ngươi, ta ăn của ta, hoà thuận vui vẻ.
Nhưng, ăn rồi ăn, Chử Thải Vi bỗng phát hiện, con bé này ăn nhanh hơn ta.
Không được, thiệt thòi quá, ta cũng phải ăn nhanh chút.
Hứa Linh Âm vừa thấy, tỷ tỷ này đột nhiên ăn nhanh hẳn lên, rõ ràng là muốn tranh đồ ăn với ta.
Không được, thiệt thòi quá, ta phải ăn nhanh chút nữa.
Toàn bộ hành trình không có một tia trao đổi, nhưng chiến tranh giữa những kẻ tham ăn nhanh chóng tiến vào gay cấn.
Cả chiến dịch bắt đầu đến cao trào, dùng hai chữ hình tượng khái quát: nhồm nhoàm, nhồm nhoàm nhồm nhoàm, nhồm nhoàm nhồm nhoàm nhồm nhoàm, nhồm nhoàm nhồm nhoàm nhồm nhoàm nhồm nhoàm...
Hứa Thất An tới phòng khách riêng, thấy một màn như vậy, cũng ngây người. “Này này này, không thể ăn như vậy.”
Hứa Thất An nhìn cái bụng tròn vo của Tiểu Đậu Đinh, mang nó xách đến một bên, nhìn xung quanh: “Thẩm thẩm ta đâu?”
Thẩm thẩm không ở đại sảnh, đánh giá là an bài bữa tiệc ngày mai, bằng không khẳng định sẽ không để cho Tiểu Đậu Đinh ăn kiểu như vậy. “Đại ca đại ca, bánh vó ngựa ăn thật ngon...”
Hứa Linh Âm ra sức giãy giụa, tỏ vẻ rất sốt ruột, trong chớp mắt như vậy, tỷ tỷ kia lại ăn thêm mấy miếng. “Ăn không chết muội.”
Hứa Thất An chỉ chỉ bánh ngọt trên bàn, tức giận nói: “Mau thu lại, thu lại...
Thải Vi cô nương có gì muốn làm sao.”
Hắn đoán Chử Thải Vi là tới tìm mình chơi, sau khi sống lại, hắn luôn bận rộn điều tra vụ án Phúc phi, có năm ngày chưa gặp mặt nàng.
Bằng giá trị nhan sắc đỉnh phong của ta bây giờ, nàng nhớ mong sắc đẹp của ta cũng không kỳ quái...
Hứa Thất An cười cười. “Lão sư bảo ta tới mời ngươi đi Quan Tinh lâu làm khách.”
Chử Thải Vi nói xong, nâng chén trà lên uống một ngụm, mang bánh ngọt còn lại một lần nữa đóng gói, cất vào túi da hươu nhỏ bên hông.
Giám chính mời ta đi Quan Tinh lâu...
Hứa Thất An âm thầm nhíu mày, nhưng không có kháng cự quá lớn.
Giám chính ở tầng thứ mấy, Hứa Thất An không đánh giá được, nhưng hắn ở tầng mấy, trong lòng Giám chính rõ.
Hai người kết bạn rời khỏi Hứa phủ, đều tự cưỡi ngựa, hướng Quan Tinh lâu mà đi.
“Chỗ bánh ngọt kia là ngũ sư tỷ nhờ ta mua, kết quả bị muội muội nhà ngươi ăn hơn phân nửa.”
Chử Thải Vi nắm cương ngựa, mắt nhìn phía trước, dịu dàng nói: “Hứa Ninh Yến ngươi đền ta bạc.”
“Nói tới bạc tổn thương cảm tình, cảm tình giữa chúng ta không phải bạc có thể cân nhắc.”
Hứa Thất An khẽ kẹp bụng ngựa, nói: “Đừng để Giám chính đại nhân chờ lâu, giá giá giá...”
Ngựa, mau con mẹ nó chạy đi.
Đến Ti Thiên Giám, Hứa Thất An coi như chuyện bánh ngọt chưa từng xảy ra, căn bản không đợi Chử Thải Vi, ngựa quen đường cũ vào lầu. “Ồ, hôm nay Ti Thiên Giám sao vắng vẻ như thế?”
Sảnh lớn tầng một, trống rỗng chỉ có lác đác vài y giả đang trực, vẻ mặt cũng không quá đúng, thường thường nhìn về phía đầu cầu thang, như sợ sẽ có quái vật xuống lầu.
Nghe được lời Hứa Thất An nói, một vị y giả áo trắng ở cửa trả lời: “Hứa công tử, bọn họ đều chạy đi y quán tọa chẩn rồi.”
“Hôm nay ngày mấy?”

Hứa Thất An hỏi.
Y giả áo trắng ngượng ngùng cười, chưa trả lời.
Hứa Thất An không hiểu ra sao lên lầu, khi đến tầng thứ bảy, phát hiện phòng luyện đan bị nổ, các luyện kim thuật sư ngày thường dị thường sinh động một bóng người cũng không nhìn thấy.
Thuận lợi đến đài bát quái.
Đầu tiên nhìn thấy bóng lưng Giám chính, mặc áo trắng, tóc bạc rối tung, ngồi ở mép đài bát quái, mặt hướng tới ngoài lầu.
Tiếp theo, hắn thấy một nữ nhân tóc tai bù xù ngồi bên cạnh Giám chính, khoác áo choàng vải gai đơn giản, dựa vào bàn ăn uống.
Sở dĩ phán đoán ra nàng là nữ nhân, chủ yếu là ở lúc nam nhân cúi xuống, đường nét mông hiện ra sẽ không đầy đặn tròn trịa như vậy.
“Ra mắt Giám chính!”
Hứa Thất An xa xa dừng lại, ôm quyền thăm hỏi.
“Không tồi, căn cơ rất vững chắc.”

Giám chính đánh giá một câu.
Lúc này, tiếng bước chân từ đầu cầu thang truyền đến, Chử Thải Vi làn váy bay bay, mang theo mấy túi bánh ngọt đi lên.
Nàng mang bánh ngọt đặt lên bàn, giao cho nữ nhân cuồng ăn dựa bàn, nữ nhân nghiêng đầu nhìn thoáng qua, nói:
“Ít như vậy?”

“Bị một đứa bé ngu xuẩn ăn mất.”

Chử Thải Vi đẩy tiếng xấu cho Hứa Linh Âm gánh thay.
Nữ nhân gật gật đầu, tiếp tục ăn.
Ngũ sư tỷ?
Lúc này, Hứa Thất An mới thưởng thức ra, nhớ tới một phen nói chuyện với Ngụy Uyên.
Giám chính có năm vị đệ tử, trong đó ngũ đệ tử quanh năm bế quan, không biết Ti Thiên Giám, đều cho rằng Ti Thiên Giám chỉ có một vị nữ đệ tử là Chử Thải Vi. “Chính là cô ta à?”

Hứa Thất An nghĩ.
Lúc này, thanh âm thuần hậu của Giám chính vang lên: “Thanh đao này dùng thế nào?”
“Rất hữu dụng, đa tạ Giám chính đại nhân.”
Hứa Thất An cung kính nói.
Đồng thời oán thầm ở trong lòng: Thanh đao này không phải là đặt làm riêng cho Thiên Địa Nhất Đao Trảm của ta sao, cái này không phải đều ở trong tính kế của ngươi sao, toàn nói lời thừa. “Thoát Thai Hoàn hiệu quả thế nào?”

Giám chính lại hỏi.
“Phi thường tốt.”

Hứa Thất An châm chước nói:
“Chỉ là dung mạo thay đổi to lớn tạo thành một chút phức tạp cho ta, không bằng ta trước kia ôn nhuận như ngọc khiêm tốn giấu mình như vậy.”

“Như vậy à...”

Giám chính gật gật đầu, cười nói:
“Ta có thể giúp ngươi khôi phục nguyên dạng.”

A?
Cái này cũng có thể biến trở về sao...
Hứa Thất An có chút dại ra, vội vàng xua tay:
“Không dám làm phiền Giám chính.”

Thật ra làm một nam nhân thiên sinh lệ chất khó mà tự dìm được, mới khiến ta có cảm giác nhập vai hơn!
Ở trước mặt Giám chính, hắn không dám nói láo, chỉ có thể ở trong lòng lải nhải một phen.
Giám chính chậm rãi gật đầu, nói:
“Chung Ly là Ngũ đệ tử của ta, ngũ phẩm Dự Ngôn sư, nó sẽ theo ngươi rèn luyện một đoạn thời gian.”

Chử Thải Vi sửng sốt, nhìn Giám chính, lại quay đầu nhìn Hứa Thất An.
Thì ra thuật sĩ ngũ phẩm gọi là Dự Ngôn sư...
Nhưng, vì sao phải theo ta lịch luyện một đoạn thời gian?
Hứa Thất An thử nói:
“Cái này...
Ty chức có thể biết được nguyên nhân không?”

Giám chính chưa trả lời vấn đề của hắn, hô một tiếng: “Chung Ly.”

Nữ nhân mặc trường bào vải đay đứng dậy, hướng Hứa Thất An thi lễ, nói:
“Lão sư nói ngươi vận khí không tệ, theo ngươi, vận rủi của ta sẽ hạ thấp xuống mức độ nhất định, ngươi chính là cơ duyên của ta.”

Thanh âm trái lại rất vui tai, rất dễ nghe.
Hứa Thất An nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, nhưng nàng hơi cúi đầu, mái tóc rối tung hỗn độn lại dày, hoàn toàn che khuất mặt.
“Vận rủi?”

Hắn hỏi ngược lại.
Chung Ly tìm từ một lát, thành khẩn trả lời: “Dự Ngôn sư có thể nhìn trộm thiên cơ, gặp thiên đạo cắn trả, vận rủi quấn thân, chỉ có chống đỡ qua ba ngàn sáu trăm kiếp, mới có thể tấn thăng.
Không chống đỡ được, thì thân tử đạo tiêu.
Phàm là có thể chịu được thiên đạo cắn trả, đều là người có đại khí vận.”

Nghe xong Chung Ly giải thích, Hứa Thất An đầu tiên nghĩ đến hai việc, thứ nhất là rốt cuộc biết vì sao Ti Thiên Giám lục phẩm luyện kim thuật sư nhiều như vậy, mà trên lục phẩm, hắn chỉ từng gặp một mình Dương Thiên Huyễn.
Chuyện thứ hai, Bức vương lại là người có đại khí vận, khó có thể tin, khó có thể tin.
Dự Ngôn sư có thể nhìn trộm thiên cơ?
Ừm, đây là nghề bố trí trước Thiên Cơ sư...
Hứa Thất An hiếu kỳ nói:
“Thiên đạo cắn trả là lấy hình thức như thế nào xuất hiện?
Ta phải đánh giá một chút cái gọi là cắn trả đáng sợ bao nhiêu, dù sao ta chỉ là Đồng la thường thường không có gì lạ.”
Hắn đoán trước không sai, Giám chính là biết vận khí cổ quái trên người mình.
Chung Ly nghĩ nghĩ, nói: “Họa là từ miệng mà ra, có đôi khi ta trong lúc vô ý nói một câu, sẽ chuyển hóa thành tai hoạ mang tính thực chất, liên lụy người bên cạnh, bao gồm chính ta. “Có đôi khi một hành động trong lúc vô ý, cũng sẽ đưa tới tai hoạ khó có thể đoán trước.
Hơn nữa lớn nhỏ không thể khống chế, có thể chỉ là lui về một bước, liền đưa tới sinh tử đại kiếp nạn.”
Nói xong, nàng mang tính tượng trưng lui về phía sau nửa bước.
Chỉ một động tác đơn giản như vậy, bất ngờ đã xảy ra, đường đường một vị ngũ phẩm cường giả, thế mà lòng bàn chân bị trượt, từ đài bát quái ngã xuống, ngã xuống...
“Cứu người! ! !”
Sắc mặt Hứa Thất An thay đổi hẳn, theo bản năng hô ra.
Quan Tinh lâu cao tới trăm mét, loại độ cao này ngã xuống, cho dù là bản thân Hứa Thất An, nếu chưa tới Đồng Bì Thiết Cốt cảnh, đều chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Mà thuật sĩ thể phách rất bình thường, xa xa không thể đánh đồng với võ phu.
Cùng lúc đó, trong đầu Hứa Thất An không chịu khống chế lướt qua một câu ca từ: Động tác ngươi lui nửa bước nghiêm túc sao?
Động tác nho nhỏ thương tổn lớn như vậy...
Giám chính thở dài, thò ra cái tay dưới ống tay áo rộng, nhẹ nhàng chộp một phát.
Chung Ly ngã lầu bị hút lên, tránh thoát vận mệnh ngã lầu mà chết.
Nàng cúi đầu, tóc đen rối tung, giọng điệu rất bình tĩnh:
“Thật ra nếu dưới tình huống có chuẩn bị, cho dù từ Quan Tinh lâu nhảy xuống, ta cũng sẽ không bị thương, nhưng vừa rồi không biết vì sao, đầu óc tràn đầy hỗn loạn, không có bất cứ suy nghĩ tự cứu nào hết...
“Ừm, nếu là người khác ra tay giúp ta dẹp yên vận rủi, nó là không hữu hiệu.
Chỉ có tự mình chịu đựng qua khảo nghiệm mới được.”

Cho nên, liền cần ta vị hoàng đế châu u này đến giúp ngươi vị tù trưởng châu Phi này, mang vận rủi hạ đến thấp nhất...
Hứa Thất An giật mình gật đầu, hiểu nguyên nhân thật sự Giám chính mời hắn tới. “Xin lỗi.”
Hứa Thất An lắc đầu từ chối:
“Ta gần đây phải rời kinh thành, có chuyện quan trọng xử lý, không tiện dẫn theo ai.”

Đột nhiên, một chén rượu cách không bay đến trước mặt hắn.
Hứa Thất An đưa tay tiếp nhận, đồng thời bên tai vang lên Giám chính truyền âm:
“Uống nó, không cần rời kinh thành.”

Giám chính biết ta vì sao phải rời kinh thành?
Lão quả nhiên biết Thần Thù hòa thượng ở thân thể ta rồi...
Rượu là rượu bình thường, lão tính giúp ta như thế nào...
Hứa Thất An uống cạn rượu trong chén, có phán đoán tương ứng.
Che chắn thiên cơ!
Trò hay thuật sĩ sở trường. .....
Vân Châu cách kinh thành xa vạn dặm, quân doanh ngoài Bạch Đế thành.
Trong quân trướng của Phi Yến quân, Lý Diệu Chân cởi ra giáp nhẹ, thu hồi thương bạc, thay đạo bào Thiên tông.
Như bộ dáng nàng lúc trước xuống núi.
Tô Tô người giấy chỉ huy một đám quỷ hồn, hỗ trợ đóng gói hành lý.
“Chủ nhân, đóng gói xong hết rồi.”

Tô Tô mặc váy phức tạp nhiều nếp gấp màu trắng, trang điểm tinh xảo, nghiêng nước nghiêng thành dịu dàng nói.
Lý Diệu Chân khẽ gật đầu, mở ra túi thơm buộc ở trên hông, lực hút dạng lốc xoáy trào ra, mang mười mấy quỷ vật trong quân trướng hút vào trong đó.
“Thực đáng tiếc, ngài vẫn là chưa thể đột phá đến tứ phẩm cảnh.”

Tô Tô thở dài, nói:
“Nếu không, lấy trình độ đệ tử Nhân tông, không có đối thủ của ngài.”

“Nguyên Anh há là có thể tu thành dễ dàng như vậy.”

Lý Diệu Chân bất đắc dĩ thở dài.
Nàng kẹt ở Kim Đan cảnh suốt hai năm rồi.
Nạn giặc cướp của Vân Châu đã càn quét xong, Lý Diệu Chân phối hợp quân địa phương Vân Châu, cùng với hai vị kim la đánh núi phá trại, mang mấy trại lớn nhất san bằng, sơn trại nhỏ thì có mấy chục cái.
Đương nhiên, nạn giặc cướp ở Vân Châu tựa như giòi trong xương, sinh sản sinh tồn trên mảnh đất này mấy trăm năm, không phải nói tiêu diệt thì có thể tiêu diệt.
Qua mấy năm, sẽ tro tàn lại cháy, mọc rễ nảy mầm.
Thành quả trước mắt, là cực hạn quân đội địa phương có thể làm được.
Vân Châu sẽ an bình nhiều năm, Lý Diệu Chân rất hài lòng đối với kết quả này.
Kế tiếp, nàng muốn đi làm chuyện của mình là thiên nhân chi tranh!
Thiên tông cùng Nhân tông cách mỗi sáu mươi năm sẽ luận đạo một lần, trước đó, đệ tử kiệt xuất trong thế hệ trẻ của hai tông dẫn đầu va chạm, làm nóng cho Thiên Nhân chi tranh.
Lý Diệu Chân là một trong những người kiệt xuất nhất trong đệ tử Thiên tông một thế hệ này, một vị khác là sư huynh của Lý Diệu Chân, cũng là thành viên của Thiên Địa hội, nắm giữ mảnh vỡ Địa Thư số Bảy.
Nhưng người kia ở đông bắc, phiêu đến mức mất liên lạc.
“Đáng tiếc tên trứng thối đáng ghét kia chết rồi, bằng không có thể giúp ta điều tra một chút vụ án Tô gia diệt môn.”

Tô Tô bỗng nhiên nói.
Lý Diệu Chân nhìn Mị làm bạn mình lớn lên, giật mình, thật ra nhà Tô Tô không ở kinh thành, tên kia cho dù muốn tra, cũng không có khả năng rời khỏi kinh thành, ngàn dặm xa xôi đi thăm dò một bản án cũ năm xưa.
Bản thân Tô Tô hiểu đạo lý này, nhưng nàng luôn thường thường treo ở bên miệng, nhìn như tiếc hận án diệt môn, thực ra là tiếc hận nam nhân thối không biết xấu hổ kia.
Cho nên, phải thái thượng vong tình...
trong lòng Lý Diệu Chân cảm khái một tiếng.
Người thân bạn bè mất, cực kỳ bi ai khó ngăn được.
Người yêu thay lòng đổi dạ, oán hận đan xen...
thất tình lục dục trong cuộc sống đều là nghiệp hỏa, do đó tình thâm thì không thọ.
Chỉ có vô tình, mới có thể mãi mãi trường tồn.
Mang theo Tô Tô rời khỏi lều quân đội, hơn bốn trăm người Phi Yến quân tập kết ở trên quảng trường, lẳng lặng chờ đợi.
Bốn trăm tướng sĩ đều cởi giáp.
Lý Diệu Chân chậm rãi đảo qua các tướng sĩ, bọn họ lúc này, có người thay quần áo hàng ngày, có người mặc áo vải thô, có người mặc giống phú ông gia, có người thì rách nát như ăn xin...
Đây là bộ dáng lúc ban đầu của bọn họ.
Phi Yến quân là cánh quân hỗn tạp, thành viên đến từ khắp nơi, trong đó có đệ tử Cái Bang; có lãng tử giang hồ bốn biển là nhà; có hiệp đạo cướp của người giàu chia cho người nghèo vân vân.
Bọn họ đều là vì một người, mới tập kết ở Vân Châu, tổ chức thành quân đội, người kia gọi là Phi Yến nữ hiệp.
Mà nay Lý Diệu Chân phải đi, cánh quân này tự nhiên cũng tan rã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận