Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 510: Một buổi cuối cùng của thi hội (3)

Phủ Hoài Vương...
Trấn Bắc vương phủ? !
Hứa Thất An vừa nghe, nhất thời dừng bước, ở một bên đánh giá tướng lĩnh trung niên mặc giáp.
Người này khí huyết tràn đầy, thần hoa nội liễm, tu vi rất mạnh, nhưng giờ phút này trong ánh mắt tràn đầy lo âu, vội vàng xao động bất an.
Trấn Bắc vương là thân vương, Hoài vương là phong hào đúng tiêu chuẩn của hắn, Trấn Bắc vương là danh xưng thừa nhận. “Chuyện gì!” Trong tĩnh thất truyền đến giọng nói dễ nghe mềm mại đáng yêu gợi cảm của Lạc Ngọc Hành. “Quốc sư, vương phi không thấy nữa, ty chức tìm khắp hoàng thành cũng chưa tìm được, vương phi cùng ngài quan hệ rất tốt, ty chức đặc biệt đến hỏi.”
Tướng lĩnh trung niên trầm giọng nói.
Vương phi Trấn Bắc vương, đệ nhất mỹ nhân Đại Phụng kia?
Vành tai Hứa Thất An ‘vù’ dựng thẳng lên.
Hắn từng gặp nhiều mỹ nhân như vậy, càng thấy hoàng hậu phần cứng cường đại như vậy, quốc sư nữ tử buff vô song như vậy, bây giờ là càng ngày càng chờ mong vương phi có bộ dáng thế nào.
Tài đức gì được xưng là Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân. “Vương phi không ở Linh Bảo Quan, tướng quân đi nơi khác tìm đi.”
Lạc Ngọc Hành đáp lại.
Thị vệ trưởng trung niên thấp thỏm lo âu rời đi.
Vương phi mất tích rồi?
Hứa Thất An nhìn theo bóng lưng thị vệ trưởng rời khỏi. ...
Ở Linh Bảo Quan dùng xong bữa trưa, Hứa Thất An trở lại nha môn, dẫn theo Đồng la tiếp tục tuần phố, một ngân hai đồng ý chí chiến đấu dâng cao, tận tâm tận trách.
Hai đám giang hồ khách kia đã nộp ngân phiếu “chuộc thân”, Hứa Thất An bây giờ trong lòng nhét ngân phiếu sáu trăm lượng, trong lòng vô cùng thỏa mãn, trên đường nhìn thấy có nhân sĩ ngoại tỉnh trang phục giang hồ khách, liền giống như nhìn thấy dê béo.
Đáng tiếc nửa ngày kế tiếp, sự kiện đánh nhau một vụ cũng chưa gặp được.
Sau khi tan ca về phủ, lúc buổi tối ăn cơm, Hứa Nhị thúc ở trên bàn cơm nói về chuyện thú hôm nay vị: “Hôm nay vương phi của Trấn Bắc vương rời nhà ra ngoài, kinh thành ngũ vệ xuất động toàn bộ, áo trắng của Ti Thiên Giám phối hợp lùng bắt, bận rộn một buổi trưa, thế mà chưa tìm được.”
Thẩm thẩm cắn đũa, truy hỏi: “Sau đó thế nào.”
“Về sau nàng tự đi trở về, cho nên nói là rời nhà thôi, đám thị vệ kia trong vương phủ cuống lên, còn tưởng vương phi bị người ta bắt cóc.”
Hứa Nhị thúc bất đắc dĩ nói: “Cho nên nói nữ nhân đúng là tùy hứng!
Mấy ngàn người tìm khắp thành.”
Thẩm thẩm trợn đôi mắt đẹp, cười nhạo nói: “Mấy ngàn sĩ tốt, ngay cả một nữ nhân cũng tìm không thấy, triều đình nuôi các ngươi, còn không bằng nuôi mấy ngàn con chó.”
Hứa Thất An dựng ngón tay cái, tán dương: “Thẩm thẩm góc độ ra quyền xảo quyệt!” Thẩm thẩm khuôn mặt xinh đẹp nghe không hiểu lời nói lung tung của cháu trai, vì thế cũng cho hắn một cái trợn mắt.
Hứa Nhị lang nhướng mày, phát hiện tiêu điểm, nói: “Hoài vương tuy là thân vương, nhưng vương phi trước sau, theo lý thuyết, là không có khả năng kinh động kinh thành ngũ vệ.”
Mấy ngàn người tìm khắp thành, tôn thất chưa có tư cách này, chỉ có mấy vị điện hạ trong hoàng cung mới có đãi ngộ như vậy.
Hứa Nhị thúc trả lời: “Vấn đề này chúng ta cũng kỳ quái, hỏi thiên hộ, thiên hộ cũng không biết, chỉ nói là mệnh lệnh của bệ hạ.”
Nguyên Cảnh đế rất để ý đệ muội này, chẳng lẽ là tình cũ chưa nguôi?
Hứa Thất An chợt phủ quyết phán đoán này, vương phi năm đó là tần phi của Nguyên Cảnh đế, chỉ là vào cung chậm chút, lúc ấy Nguyên Cảnh đế đã cấm dục tu đạo.
Sau nữa, liền được ban cho Trấn Bắc vương, làm vương phi của Hoài vương.
Cái này thật ra có lẽ còn có tin tức gì đi...
Hứa Thất An cho rằng những việc vớ vẩn này không đáng mình hao tổn tâm trí, quay đầu nói chuyện với Nhị lang: “Ngày mai chính là một buổi cuối cùng?”
Hứa Nhị lang gật gật đầu. “Thi cho tốt, thi từ, đại ca có thể vỗ ngực nói, Cửu Châu cao thấp năm ngàn năm, không có ai là đối thủ của ta.”
Hứa Thất An hào khí can vân. ...
Hôm sau, trời tờ mờ sáng, Hứa Nhị lang có phụ thân cùng đại ca đi cùng, xách đèn lồng tới trường thi.
Hắn lại một lần thấy đầu trọc cùng kiếm khách áo sam xanh, một lần này rất bình tĩnh, chỉ coi hai người họ là kẻ ngốc, thậm chí đáp lai bằng một nụ cười lạnh lùng. “Nụ cười này của Số 3 rất cuồng ngạo.”
Sở Nguyên Chẩn nói. “Một buổi cuối cùng của thi hội, đại khái là cảm thấy nắm chắc chín phần mười đi.”
Hằng Viễn giải thích cho số 4. “Ta thiếu chút nữa coi là khiêu khích đó.”
Hằng Viễn cười ha ha: “Đi thôi, kế tiếp chính là chờ yết bảng, sau nữa là ngươi giao thủ cùng Lý Diệu Chân.”
Sở Nguyên Chẩn khẽ gật đầu, cùng Hằng Viễn sóng vai bước đi, hắn quay đầu nhìn gã đầu trọc, bỗng nhiên nói: “Đại sư, chiến lực bây giờ của ngươi, rốt cuộc là tiêu chuẩn gì?”
Hằng Viễn nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Bần tăng cực ít giao thủ với người ta.”
Sở Nguyên Chẩn “Ồ” một tiếng, hắn cùng số Sáu có chút giống nhau, đều là không thể lấy phẩm cấp bình thường để phán đoán.
Nếu nhìn từ hệ thống võ phu, hắn chỉ là thất phẩm Luyện Thần, nhưng chiến lực chân thật xa xa không chỉ như vậy.
Hằng Viễn đại sư là bát phẩm võ tăng, nhưng chiến lực chân thật sâu không lường được. ...
Bên kia, sau khi soát người, Hứa Nhị lang tiến vào trong phòng nhỏ phong bế bốn phía, đợi một buổi cuối cùng của thi hội.
Thi từ!
Trường thi của kỳ thi mùa xuân là căn phòng tối nhỏ xếp thành dãy, coi là “hào xá”.
Học sinh sau khi tiến vào, binh sĩ phụ trách giám sát sẽ cài khóa cửa lại, chỉ để lại một cửa sổ nhỏ đưa bài thi.
Suốt một ngày, các học sinh ăn uống ỉa đái đều hoàn thành ở trong phòng tối nho nhỏ.
Ánh nến như hạt đậu, trong phòng nho nhỏ nhuộm lên ánh sáng vàng vọt, Hứa Nhị lang ngồi ở bên bàn, đổ nghiên mực vào nước sạch, chậm rãi mài.
Cách lúc bắt đầu thi còn có một đoạn thời gian rất dài, khoảng thời gian này đủ hắn tĩnh tâm để nghĩ một số việc.
Từ xưa khoa cử trọng kinh nghĩa, khinh thi phú, lại thêm thi đàn Đại Phụng suy yếu đã lâu, bởi vậy một buổi cuối cùng này của thi hội, đối với đại đa số học sinh mà nói, chỉ là làm cho có.
Mới vừa rồi lúc vào sân, các học sinh quen biết nói cười, dương dương tự đắc.
Không giống hai buổi trước, sắc mặt nghiêm túc, tâm tính khẩn trương, giống như phải mặc giáp ra trận.
Nhưng, người khác có thể thoải mái, Hứa Nhị lang biết mình không thể sơ ý.
Hắn là học sinh của thư viện Vân Lộc, dựa theo thái độ của chư công triều đình đối với học sinh thư viện Vân Lộc, sau khi đỗ tiến sĩ, hoặc là sung quân đến vùng sâu vùng xa, hoặc là chậm chạp không cho viên chức, giấu đi đậy lại.
Hứa Nhị lang có chí hướng của mình, đã không muốn bị sung quân đến vùng sâu vùng xa, lại không muốn ở lại kinh thành mà bị giấu đi đậy lại. “Con đường phía trước dài đằng đẵng...”
Hứa Tân Niên thở dài.
Lúc này, lính gác ngoài cửa gõ cửa sổ nhỏ, ồm ồm nói: “Lão gia, quyển đến rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận