Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 737: Dò hỏi sứ đoàn (1)

“Hạ quan là thật không biết, Uyển Châu cách phương bắc còn có mấy ngày đường, mấy vị đại nhân nếu là không tin, không ngại đi tiếp về phía Bắc một chút, mắt thấy là thực.”
Ngưu tri châu liên thanh giải thích, chỉ thiếu hướng ông trời thề.
Ngưu tri châu một nhân vật nhỏ, tỷ lệ đại khái là không biết tình huống, bởi vậy mọi người không làm khó hắn.
Lưu ngự sử sau khi hỏi thêm vài vấn đề về vùng đất phía Bắc, Đại Lý tự thừa cười tủm tỉm đứng dậy tiễn.
Nhìn theo Ngưu tri châu ngồi lên xe ngựa, mang theo nha quan rời khỏi, Đại Lý tự thừa quay về dịch trạm, đuổi dịch tốt lui xuống, nhìn quanh mọi người: “Chúng ta bây giờ là Bắc thượng, hay là ở lại dịch trạm thêm vài ngày?”
Trần bộ đầu của Hình bộ thấp giọng nói: “Tiếp tục ở lại dịch trạm, người của Hoài Vương tất nhiên sẽ tìm đến.
Đến lúc đó, chúng ta chỉ có thể theo bọn họ cùng nhau Bắc thượng.”
“Vậy không phải vừa lúc sao.”
Một vị ngự sử khác họ Chu, cười nói: “Chúng ta ở ngoài chỗ sáng, Hứa Ngân la ở trong bóng tối, hấp dẫn Hoài Vương chú ý, chính là nhiệm vụ của chúng ta.”
Đại Lý tự thừa cảm khái một tiếng: “Cũng không biết tình trạng vương phi như thế nào, sống hay chết.”
Nghe vậy, Trần bộ đầu cùng hai ngự sử mặt cười lạnh, vương phi và Chử Tương Long chết sống, có quan hệ gì với bọn họ đâu.
Loại tiểu nhân âm hiểm giả dối không biết xấu hổ kia, chết rồi mới tốt.
Dương Nghiễn nói cho bọn họ, Hứa Thất An sau khi đánh đuổi cao thủ phương Bắc, liền một mình lên đường, bí mật tới vùng đất phía Bắc tra án.
Kế hoạch này được mọi người nhất trí đồng ý, cũng hứa hẹn giữ bí mật.
Các quan viên tam ti phối hợp như thế, thứ nhất là vừa nhận ân cứu mạng của Hứa Thất An, thái độ với hắn có sự chuyển biến, từ đối địch chuyển thành thân cận.
Thứ hai, Hứa Thất An bí mật tra án, ý nghĩa sứ đoàn có thể lãn công tiêu cực, sẽ không bởi vì tra được chứng cớ gì, đưa tới Trấn Bắc vương cắn trả.
Nhất cử lưỡng tiện.
Dương Nghiễn còn có một việc chưa nói cho bọn họ, đó là tung tích của vương phi, theo Dương Nghiễn phỏng đoán, vương phi vô cùng có khả năng bị Hứa Thất An cứu đi.
Đây là hắn sau chuyện dọc theo phương hướng Hứa Thất An rời đi mò mẫm, mò mãi đến hiện trường chiến đấu, phát hiện tỳ nữ hôn mê bất tỉnh, do đó ra kết luận.
Hiện trường trừ lưu lại tơ nhện dày đặc rừng cây cùng các tỳ nữ, không có thứ khác lưu lại.
Dương Nghiễn đánh thức tỳ nữ hỏi tình huống, từ trong miệng các nàng biết được Hứa Thất An đuổi theo tới đây, mà sau đó có thể xảy ra đại chiến, vì sao là có thể, bởi vì tỳ nữ cũng không rõ.
Các nàng rất nhanh đã ngất đi.
Dương Nghiễn phỏng đoán ra hai loại khả năng: hoặc là Hứa Thất An nửa đường cướp đi vương phi, cùng cao thủ phương Bắc triển khai đuổi chạy; Hoặc là Hứa Thất An chiến thắng cao thủ phương Bắc, thành công giải cứu vương phi.
Hắn càng thiên hướng một loại phán đoán trước, bởi vì hiện trường không có dấu vết đánh nhau, vô cùng có khả năng là Hứa Thất An lợi dụng pháp thuật ghi lại trong quyển sách nho gia, thành công cứu đi vương phi. “Bốn cao thủ phương Bắc xâm nhập lãnh thổ Đại Phụng, không dám quá mức to gan lớn mật, việc này cho Hứa Thất An rất nhiều cơ hội...
Hắn có quyển sách nho gia hộ thể, bản thân lại có Kim Cương Thần Công tiểu thành, không phải không có năng lực tự bảo vệ mình.
Hơn nữa, vừa lúc có thể mượn cơ hội rèn luyện hắn, để hắn sớm đi chạm đến ngưỡng cửa hóa kình, tấn thăng ngũ phẩm.”
Dương Nghiễn lúc ấy là nghĩ như vậy.
Cái này sẽ rất nguy hiểm, nhưng hệ thống võ phu vốn là quá trình đột phá bản thân, rèn luyện bản thân.
Bản thân Dương Nghiễn năm đó cũng từng tham gia chiến dịch Sơn Hải, lúc ấy hắn còn rất non nớt.
Vẫn vẫn dám xách đao ở sa trường chém giết, cửu tử nhất sinh, rèn luyện võ đạo.
Hứa Thất An đương nhiên cũng biết, nếu hắn không được, vậy chết cũng chẳng trách ai.
Ngoài ra, hắn vụng trộm an bài mười cấm quân, hộ tống tỳ nữ nam hạ, trở lại kinh thành.
Sứ đoàn bây giờ chỉ có chín mươi cấm quân, đám người Đại Lý tự thừa đối với việc này không hề phát hiện, không phải là bọn họ không đủ thận trọng, là bọn họ chưa bao giờ quan tâm sĩ tốt tầng dưới chót. ...
Một đường nhỏ trong núi người đi đường thải đi ra, Hứa Thất An đeo bội đao dùng mảnh vải bọc, sải bước phấn chấn đi ở phía trước.
Vương phi tóc đen rối bời chống một cành cây, chậm rãi theo ở sau, qua vài ngày, quần áo tỳ nữ nàng mặc trở nên vừa nhăn vừa bẩn, trên người bắt đầu bốc ra mùi chua.
Ban đầu, nàng còn rất chú ý tóc của mình, buổi sáng tỉnh lại đều phải chải chỉnh tề.
Đến về sau thì mặc kệ, tùy tiện dùng trâm gỗ cài tóc, tóc tỏ ra hơi hỗn độn buông xuống.
Nào còn có dung nhan phong thái tôn quý của vương phi, rõ ràng là người phụ nữ gặp họa chạy nạn. “Không tệ, có thể theo lâu như vậy, ngươi mấy ngày nay thể lực tiến bộ rất nhiều.”
Đằng trước, Hứa Thất An dừng bước, cười tủm tỉm tán dương. “Ta nghe thấy phía trước có tiếng nước, thêm chút sức, tới đó nghỉ ngơi một chút.”
Nghe vậy, mắt vương phi sáng rực lên, tiếp đó ảm đạm.
Nàng không dám tắm rửa, tình nguyện mỗi ngày chán ghét ngửi mùi mồ hôi của mình, tình nguyện gãi mỗi chỗ vài phát.
Vương phi không tắm rửa là có nguyên nhân, thứ nhất, phòng bị Hứa Thất An rình coi, hoặc nhân cơ hội bùng nổ sắc tính, làm ra chuyện phát rồ đối với nàng.
Thứ hai, chỉ cần nàng hôi mãi như vậy, gã này sẽ không động vào nàng.
Ta càng ngày càng chịu không nổi mùi chua trên người ngươi...
Đây là câu Hứa Thất An mấy ngày qua thường treo bên miệng.
Không bao lâu, hai người ở vách đá bên trái thấy một thác nước mảnh khảnh, có thác nước thì nhất định có đầm nước.
Quả nhiên, sau khi đến gần, dưới thác nước là một đầm nước nho nhỏ, nước trong đầm nước chảy ra bên ngoài, hình thành một dòng chảy nhỏ. “Ta càng ngày càng chịu không nổi mùi chua trên người ngươi, muốn tắm rửa một cái hay không?”
Hứa Thất An đề nghị. “Không tắm.”
Nàng lập tức từ chối. “Nữ nhân bẩn.”
Hứa Thất An xì một tiếng.
Ngươi mới bẩn, phi...
Khóe miệng vương phi nhếch lên, trong lòng đắc ý. “Ngươi không tắm ta tắm.”
Hứa Thất An cởi áo khoác, triển lộ ra nửa thân trên khỏe mạnh, cơ bắp cân xứng, tỉ lệ cực tốt, mang vẻ đẹp nam tính dương cương bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Vương phi trợn mắt, quay đầu đi chỗ khác.
Bên tai truyền đến tiếng “phốc”, ngoái đầu nhìn lại, xác nhận Hứa Thất An nhảy vào đầm nước, nàng ngồi xuống ở tảng đá bên dòng suối, chậm rãi bỏ đi giày thêu nhếch nhác.
Một đôi chân linh lung tinh xảo lộ ra, nàng cầm chân nhìn nhìn, bàn chân một mảng đỏ bừng, còn có mấy cái bong bóng.
Vương phi mếu cái miệng nhỏ nhắn, thiếu chút muốn khóc.
Tuy Hứa Ninh Yến tên háo sắc kia bị sắc đẹp của nàng dụ hoặc, rất thương hương tiếc ngọc, không nắm chặt thời gian chạy đi.
Nhưng, trèo non lội suối, đi bộ đi năm ngày, đối với một vương phi sống an nhàn sung sướng mà nói, là lữ trình gian khổ cỡ nào.
Dùng lời thông tục dễ hiểu để nói: ta thừa nhận đối đãi vẻ đẹp cùng thân phận này không nên có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận