Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 796: Về kinh (1)

Thời gian qua đi từng phút từng giây, bên cạnh bàn trang điểm có đồng hồ nước, nữ nhân trên giường khi thì than thở một tiếng, khi thì không an phận xoay người vài cái, hoặc là không biết mơ thấy cái gì, chau mày, có tính kháng cự đạp chân.
Ngủ cũng không an ổn.
Thời gian tí tách đến đầu giờ Tỵ, nàng rốt cuộc lẩm bẩm một tiếng, chậm rãi mở mắt ra.
Sau đó, Hứa Thất An thấy thân thể mềm mại của vương phi chợt cứng đờ, tiếp theo chậm rãi thả lỏng.
Hắn bưng chén trà uống một ngụm, cười nói với nàng: “Tỉnh rồi?”
Nhìn thấy hắn, trong đôi mắt mịt mờ của vương phi hiện lên ngạc nhiên lẫn vui mừng, chống người dậy, giả bộ tư thái không kinh hãi:
“Ngươi sao đã trở lại rồi, a, nghĩ thông rồi đúng không, Trấn Bắc vương là tam phẩm, toàn bộ Đại Phụng cũng chưa ai lợi hại hơn so với hắn.
Ngươi có thể tìm lợi tránh hại, cũng rất tốt.”

Dừng một chút, giọng điệu hơi chuyển sang nhu hòa:
“Chuyện này giao cho triều đình xử lý là được, không cần ngươi đi ra vẻ ta đây.”

Vương phi tối hôm qua trằn trọc, khó có thể ngủ, tất cả cái này đương nhiên không có lấy một xu quan hệ với nàng lo lắng Hứa Thất An bị Trấn Bắc vương giết chết...
Hứa Thất An thản nhiên nói:
“Trấn Bắc vương đã chết.”

Vương phi ngây ra đó, giống như bức tượng.
“Ta, ta không tin...”

Nàng nhìn chằm chằm Hứa Thất An.
“Cái này cũng không phải chuyện gì đáng giá nói giỡn.”

Hứa Thất An tức giận nói:
“Đường đường thân vương bị giết, chuyện lớn như vậy, ta lừa ngươi làm gì.”

Vương phi sững sờ nhìn hắn, run run nói:
“Thật, thật sao?”

Hứa Thất An gật đầu.
Hắn thấy lông mi thật dài của vương phi run run một cái, một giọt nước mắt ngã nhào, hai giọt ba giọt bốn giọt...
Nước mắt như chuỗi ngọc trai đứt dây, ào ào rơi xuống.
Nàng vì tự do mà khóc.
Hứa Thất An nghĩ, mình và nàng cũng không thân quen gì, liền lạnh nhạt quan sát Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân nức nở khóc.
Chờ nàng khóc xong rồi, Hứa Thất An mới mang tính tổng kết an ủi nói:
“Ngươi đã tự do, Cửu Châu to lớn, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, giống như Mông Đa.”

Nàng khóc sướt mướt lau nước mắt, không quên hỏi:
“Mông Đa là ai thế.”

- Giải thích tướng Mông Đa là tên tướng "Mun đô" trong Liên minh huyền thoại.
Hết giải thích.
Vấn đề nhàm chán như vậy, Hứa Thất An lười quan tâm nàng.
Lúc ăn đồ ăn sáng, vương phi khôi phục cảm xúc, ở trong phòng chỉ có hai người, lén lút nói:
“Có phải ngươi giết hay không?”
Hứa Thất An lắc đầu:
“Trấn Bắc vương mạnh như vậy, ta làm sao đánh lại hắn?
Là vì có cao thủ thần bí xuất hiện, mang hắn chém giết ngay tại trận.
Việc này mọi người sứ đoàn có thể làm chứng, về sau ngươi sẽ biết.”

Vương phi “Ồ” một tiếng, cũng cảm thấy khả năng Hứa Thất An làm là không lớn, mình là nữ tử trí tuệ mà lý trí, cũng không phải những nữ tử vô tri mù quáng sùng bái Hứa Ngân la kia trong kinh thành.
Trấn Bắc vương tuy nói tính tình kiệt ngạo vô tình, nhưng tu vi là không suy giảm, so với Hứa Thất An bây giờ lợi hại hơn rất nhiều rất nhiều.
Nàng cầm bánh dầu thông gặm, bàn tay nhỏ béo ngậy, mắt long lanh bồi hồi ở trên đầu Hứa Thất An:
“Tóc ngươi sao mọc trở lại rồi?”

“Ta vốn đã có tóc.”

“Ngươi không có.”

“Ta có.”

“Ngươi...”

Vương phi bị Hứa Thất An dùng đũa gõ một phát, biết điều sửa lại: “Ngươi có.”
Được lợi bởi Thần Thù cường đại, tóc Hứa Thất An rốt cuộc mọc trở về, tam phẩm võ phu có thể mọc lại cơ thể, huống chi là tóc.
Đây là một chuyện khiến Hứa Thất An rất vui vẻ, càng vui vẻ là mình vẫn luôn mang đầu trọc bảo hộ rất tốt, đội mũ lông chồn, người khác cũng không biết tình huống tóc sinh trưởng.
Về sau ở bên ngoài vẫn là đội mũ lông chồn, chờ thêm đoạn thời gian, là có thể tháo xuống rồi...
Ta vẫn là thiếu niên lang tóc dài bay bay kia.
Hứa Thất An vui vẻ nghĩ.
Ăn xong đồ ăn sáng, hắn ngồi ở trước bàn trang điểm, trong gương là Hứa Thất An khôi phục nguyên dạng, mày kiếm mắt sáng, mũi cao, môi hơi mỏng, đường nét khuôn mặt hơi thiên về cứng ngắc tuấn tú, chỉnh thể lộ ra mỹ cảm tuấn lãng dương cương của nam nhân.
Cùng Hứa Nhị lang môi hồng răng trắng, Nam Cung Thiến Nhu mặt mày như vẽ, là soái ca loại hình hoàn toàn khác.
Vương phi ngồi ở bên giường, đong đưa bàn chân, nhìn hắn búi tóc, hỏi:
“Ta về sau làm sao bây giờ.”

Hứa Thất An quấn tóc, giọng điệu việc không liên quan mình: “Cũng nói ngươi muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó rồi.”
Phát hiện Hứa Thất An không quá muốn quan tâm mình, nàng có chút dỗi nói: “Cho ta mượn thêm mười lượng bạc, ta muốn về Giang Nam Mộ gia, về sau có tiền, nhờ người mang bạc trả lại ngươi.”

“Bốp!”
Hứa Thất An mang một thỏi bạc đặt lên bàn.
Vậy mà dứt khoát như thế...
Vương phi cắn cắn môi, cau mày, thu bạc lại, sau đó nàng lẳng lặng không lên tiếng mang vài món quần áo sát người vẫn còn bẩn đóng gói lại, đeo hành lý lên vai, tuyên bố:
“Ta đi đây.”

“Đi đi!”
Hứa Thất An gật đầu.
Vương phi nhìn hắn một cái thật sâu, đột nhiên xoay người, chạy ra khỏi phòng.
Sau khi chạy ra khỏi khách sạn, nàng một mình một người đi về phía ngoài thành, xuyên qua dòng người rộn ràng nhốn nháo, xuyên qua chợ sầm uất cùng phố dài, tòa thành này cũng không lớn, rất nhanh đã đến cổng thành.
Nhưng, nhìn cổng thành mở rộng, vương phi đột nhiên khiếp đảm, nơi đó giống như không phải con đường đi thông tự do, thế giới bên ngoài nguy hiểm như vậy, lòng người phức tạp như vậy.
Nàng lúc mười ba tuổi, đã bị gia tộc đưa vào cung, đổi lấy quan to lộc hậu.
Nàng ở trong nhiều tầng cung đình sinh hoạt rất nhiều năm, sau đó lại bị Nguyên Cảnh Đế chuyển tặng cho Trấn Bắc vương, ở vương phủ ở một lần là hai mươi năm.
Nàng khát vọng đạt được tự do, khát vọng không chịu gò bó, mà khi tự do đưa tay có thể chạm tới, nàng đột nhiên hiểu mình căn bản không thể sinh tồn ở bên ngoài.
Nàng tựa như chim hoàng yến nhốt ở trong lồng, hơn hai mươi năm ăn ngon mặc đẹp, khiến nàng đánh mất năng lực bay đi bầu trời tự do.
Tuy có thể trở lại “nhà mẹ đẻ”, nhưng chẳng qua là bị cha mẹ bán một lần nữa, không, tỷ lệ đại khái là nàng vừa về phủ, ngày hôm sau đã bị tộc nhân một lần nữa đuổi về hoàng cung.
Nàng mờ mịt ở lại tại chỗ, sau một hồi, nàng không mờ mịt nữa, chỉ là ánh sáng trong mắt tắt đi từng chút một.
Vương phi cúi đầu, nhìn mũi chân, bả vai gầy yếu, bóng lưng mỏng manh, giống một tiểu cô nương không có nhà để về.
Lúc này, phía sau truyền đến tiếng thở dài của nam nhân:
“Thím trẻ, ta nghĩ rồi, cảm thấy vẫn là muốn mang ngươi đi cùng.”

Vương phi dỗi chưa xoay người lại.
Hứa Thất An đi đến phía trước nàng, ngồi xổm xuống, không nói gì.
Nghe vậy, vương phi dùng sức trừng mắt nhìn bóng lưng hắn một cái, khóe miệng nàng nhẹ nhàng nhếch lên, dang hai tay, bổ nhào tới trên lưng hắn.
Ra khỏi thành, Hứa Thất An cõng nàng dọc theo đường cái chạy như điên, lúc này, hắn liền có chút nhớ con ngựa cái nhỏ yêu quý.
“Ta rất phiền toái.”

Vương phi ở bên tai hắn thấp giọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận