Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 931: Mưa (2)

Hạo Khí Lâu.
“Không nhìn ra, hắn lại là kẻ si tình.”

Nam Cung Thiến Nhu bưng chén trà, cười cười, không phân biệt rõ là trào phúng, hay là khen ngợi.
“Si tình chưa chắc, đa tình lại là thật.”

Ngụy Uyên đứng ở đài quan sát, áo dài phất phới, thuận miệng đánh giá một câu.
Vài giây sau, hắn bỗng quay người, có chút buồn bực nói:
“Lúc trước ta trừ của hắn ba tháng bổng lộc, ngươi nói hắn lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?”

Ngươi không có việc gì trừ bổng lộc hắn làm chi...
Nam Cung Thiến Nhu nhìn đánh giá nghĩa phụ.
Ngụy Uyên cảm khái:
“Người ta sống trên đời, chỉ cầu an lòng.”
...
Hàn Lâm viện.
Các thứ cát sĩ ngồi ở trong lớp học, Hàn Lâm viện đại học sĩ còn chưa đến, các thứ cát sĩ ngồi ở vị trí của mình, bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Hứa Ngân la thật là có tình có nghĩa, thế mà lại tiêu tám ngàn lượng thay Phù Hương chuộc thân.”

“Phù Hương đã sớm bệnh nguy kịch, không thuốc nào cứu được, nhưng Hứa Ngân la vẫn nguyện ý móc bạc, chỉ vì nàng trước khi chết có thể thoát ly hộ tịch thấp hèn.”

Hứa Thất An tuy đã từ quan, bên ngoài vẫn quen gọi hắn là Hứa Ngân la.
Cái gì tám ngàn lượng, cái gì chuộc thân?
Nghe các đồng nghiệp châu đầu ghé tai, Hứa Từ Cựu không hiểu ra sao, thầm nhủ đại ca của ta lại làm việc kinh thiên động địa gì vậy?
Vì sao đại ca của ta làm ra việc kinh thiên động địa, ta kẻ làm đệ đệ này lại không biết?
Bởi vì cảm tình với Vương Tư Mộ tăng nhiệt độ cực nhanh, rút thời gian rảnh là hẹn hò, Hứa Nhị lang đã sớm không đi Giáo Phường Ti, bởi vậy tin tức lạc hậu, cũng không biết việc tám ngàn lượng chuộc thân.
“Nhưng ta nghe nói, rất nhiều người đều đang cười hắn, một người sắp chết, làm sao đáng giá tám ngàn lượng?
Hứa Ngân la nhất thời xúc động, nay chỉ sợ hối hận rồi.”

“Ta còn nghe nói Hứa Ngân la đây là đang kiếm thanh danh.”

Cũng có người ôm ý kiến khác.
May Hứa Nhị lang còn ở trạng thái ngây dại, bằng không những thứ cát sĩ này sẽ bị mắng tới mức hoài nghi cuộc đời.
Lúc này, tiếng ho khan từ ngoài cửa vang lên, Hàn Lâm viện đại học sĩ cổ hủ nghiêm túc, cầm quyển sách, vào lớp học.
Các thứ cát sĩ lập tức ngậm miệng.
Vị Hàn Lâm viện đại học sĩ Mã Tu Văn này, lấy nghiêm khắc túc trứ danh, không kết đảng, không luồn cúi, muốn nói tu vi quan trường lô hỏa thuần thanh à, hắn quả thật ở triều đình tranh đấu đảng phái kịch liệt vững vàng giữ một vị trí.
Nhưng hắn cũng ở vị trí Hàn Lâm viện đại học sĩ mấy chục năm chưa từng dời đi chút nào.
Các quan viên, thứ cát sĩ Hàn Lâm viện, ấn tượng khắc sâu nhất đối với hắn là, đạm bạc bình tĩnh, bình thản chịu đựng gian khổ.
Chính như tấm biển treo trong sảnh của hắn:
Chỉ cầu an lòng.
Một tiết học kết thúc, Hàn Lâm viện đại học sĩ Mã Tu Văn nhìn quét mọi người, vẻ mặt ôn hoà hiếm thấy, cười nói:
“Người đọc sách, đọc không phải sách, là đạo lý trong sách.
Nhưng, đạo lý không chỉ có ở trong sách, cũng ở ngoài sách.
Bản quan nghe các ngươi đang thảo luận Hứa Ngân la tiêu tám ngàn lượng chuộc thân cho hoa khôi Giáo Phường Ti, các ngươi thảo luận cả buổi, nhưng luận ra lý gì?”

Cái này có thể có lý gì?
“Có tình có nghĩa?”

“Coi tiền tài như cặn bã?”

Các thứ cát sĩ đoán.
Hàn Lâm viện đại học sĩ Mã Tu Văn cười lắc đầu, ánh mắt dừng ở trên người Hứa Tân Niên, nói:
“Từ Cựu, ngươi cảm thấy thế nào?”

Hứa Tân Niên nhíu nhíu mày, không hiểu sao nhớ tới lúc trước đại ca đao trảm thượng cấp, hắn đi trong ngục thăm, đại ca từng nói: ta không phải xúc động, ta chỉ cầu an lòng.
Nhớ lại, hắn sau đó làm mọi chuyện, đều chỉ là đang cầu an lòng mà thôi.
Hứa Tân Niên trầm giọng nói: “Chỉ cầu an lòng.”
Hàn Lâm viện đại học sĩ Mã Tu Văn nhìn quét mọi người:
“Nhớ kỹ câu này, mặc kệ các ngươi tương lai có thể đi đến độ cao nào, bản quan hi vọng các ngươi, ghi nhớ, chỉ cầu an lòng.”
...
Sau khi hết giờ, Hứa Tân Niên trở lại phủ, trong lòng nhớ tới điều lúc ban ngày nghe nói.
Vào nội sảnh, thấy mẫu thân ngây ngốc ngồi ở bên cạnh bàn, hỏi:
“Mẹ, đại ca con đâu.”

Thẩm thẩm không quan tâm hắn.
“Ta ở đây...”

Trong tòa nhà bên cạnh, Hứa Thất An vẫy vẫy tay.
Chờ sau khi tiểu lão đệ tới, hắn thấp giọng nói:
“Đệ đừng ở nhà nhắc tới chuyện Phù Hương.”

Hứa Tân Niên đánh giá đại ca:
“Nhắc tới Phù Hương làm sao vậy.”

“Trọng điểm không phải Phù Hương, trọng điểm là tám ngàn lượng, thẩm thẩm hôm nay tựa như cái Tường Lâm tẩu, tám ngàn lượng tám ngàn lượng, lẩm bẩm cả ngày...”

Khi nói chuyện, Hứa Thất An day day mi tâm, có chút đau đầu.
Tường Linh tẩu là ai...
Hứa Tân Niên nói thầm trong lòng, sau đó, hắn ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Đệ chỉ muốn nói với đại ca một tiếng.”

“Cái gì?”

Hứa Thất An hỏi.
“Sống chết có số, không cần quá mức đau lòng.”

Hứa Nhị lang an ủi.
Ngươi không biết an ủi người ta thì đừng an ủi, nghe như là đang nói mát...
Hứa Thất An gật gật đầu, ừm một chút.
Thi cốt Phù Hương hắn đã an táng, cố ý mang Chung Ly dẫn về, sau đó dẫn theo Chử Thải Vi, ở ngoài kinh thành tìm một nghĩa trang phong thuỷ không tệ an táng.
Ngẫu nhiên nghe Chử Thải Vi nói tới một chuyện, sau khi từ Kiếm Châu trở về, Dương Thiên Huyễn thích kể chuyện xưa, gặp ai là nói hành vi của mình ở Kiếm Châu.
Các sư đệ Ti Thiên Giám phối hợp lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, khen ngợi Dương sư huynh có một không hai.
Dương Thiên Huyễn liền rất vui vẻ.
Nhưng theo sự tích Hứa Thất An ở Giáo Phường Ti chuộc thân tám ngàn lượng truyền tới Ti Thiên Giám, Dương Thiên Huyễn liền không thích kể chuyện xưa nữa, mấy ngày nay, người Giáo Phường Ti thường thường thấy một bóng trắng xuất hiện. ...
Dùng xong bữa tối, Hứa Thất An gõ mở cửa phòng tiểu lão đệ, nói:
“Mang ghi chép sinh hoạt hàng ngày tiên đế đệ mấy ngày nay nhớ được viết cho ta xem.”
Hứa Tân Niên uống xong canh an thần, đang định nghỉ ngơi, đùn đẩy:
“Chờ đệ nhớ nhiều thêm một chút.”

“Không được, nhớ quá nhiều, đệ sẽ sàng chọn một ít chi tiết tự nhận là không quan trọng, lần trước xem ghi chép sinh hoạt hàng ngày của Nguyên Cảnh, ta đã phát giác tật xấu này của đệ.”
Hứa Thất An không vui nói.
“Cái này có vấn đề gì?”

Hứa Nhị lang không cho rằng cách làm của mình có sai.
“Quan trọng hay không, là ta định đoạt, không phải đệ định đoạt.”
Hứa Thất An đi đến bên cạnh bàn, mở ra giấy và bút mực, thúc giục:
“Mau qua đây chút, đại ca tự mình mài mực cho đệ.”

Hứa Tân Niên bất đắc dĩ, đi đến bên bàn sách ngồi xuống, nâng bút viết, hắn mấy ngày nay lục tục đọc không ít ghi chép sinh hoạt hàng ngày của tiên đế, đều ghi tạc trong đầu.
Nếu qua vài ngày lại viết, hắn quả thật sẽ giảm đi một bộ phận đối thoại tự nhận là không có ý nghĩa, bằng không lượng công việc liền quá lớn.
Nhưng nếu bây giờ viết, hắn có thể từ đầu tới cuối mang nội dung ghi nhớ lặp lại.
Nửa canh giờ sau, Hứa Nhị lang buông bút lông, nhẹ nhàng lắc lắc tay, mang mười mấy tờ giấy Tuyên Thành giao cho đại ca: “Xong rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận