Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 970: Đại vu sư (3)

Sau hoàng hôn, Vương phủ.
Trên bàn cơm bày đầy sơn trân hải vị, Vương thủ phụ nhìn con gái, nói: “Tâm sự nặng nề, đang nghĩ cái gì? Đúng rồi, con hôm nay đi Hứa phủ, cảm giác như thế nào?”
Vương nhị ca sủa bậy: “Hứa gia vừa phát tích không lâu, sợ là các phương diện đều không thể khiến muội tử hài lòng nhỉ.”
Vương đại ca nhíu nhíu mày, “Nếu như vậy, tương lai muội nếu thực gả cho Hứa Từ Cựu, đồ cưới phải dày một chút.”
Hai người chị dâu nghe vậy, trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác về sự ưu việt. “Nhà bọn họ uống rượu dùng chén Long Huyết Lưu Ly, đựng đồ ăn dùng đồ cổ quý giá, hộ viện giữ nhà đều là tứ phẩm cao thủ, toàn bộ xưởng nước cốt gà của triều đình, hàng năm phải phân ra một thành lợi nhuận cho Hứa phủ.”
Vương Tư Mộ thản nhiên nói. “Cái gì?
Toàn bộ xưởng nước cốt gà của triều đình, phân ra một thành?”
Vương nhị ca là người làm ăn cả kinh, đây là một món tài phú lớn khó có thể tưởng tượng. “Chén Long Huyết Lưu Ly làm chén rượu...”
Gương mặt Vương đại ca dại ra.
Hai người chị dâu vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.
Vương phu nhân lộ ra nụ cười hài lòng, hỏi: “Vậy chủ mẫu Vương gia như thế nào?
Lấy thủ đoạn của Tư Mộ, nghĩ đến không khó áp chế nàng ấy nhỉ.”
Thủ phụ Vương Trinh Văn khẽ gật đầu, đồng ý lời của phu nhân, con gái mình trình độ thế nào, ông là biết.
Vương Tư Mộ lặng lẽ nói: “Chủ mẫu Hứa gia...
Sâu không lường được.”
Người Vương gia nhìn nhau.
Vương đại ca than thở: “Hứa gia không đơn giản.
Đúng rồi, cha, đàm phán thế nào rồi.”
Hắn không trông cậy vào phụ thân trả lời, bởi vì trong vài ngày qua, hắn có hỏi vấn đề tương tự, nhưng đề cập cơ mật triều đình, Vương Trinh Văn ngay cả con đẻ cũng không lộ ra. “Nhiều nhất ba ngày, có thể ra kết quả.”
Vương Trinh Văn thản nhiên nói.
Đại Phụng cùng yêu man đàm phán, đơn giản là lợi ích trước mắt cùng lợi ích về sau, lợi ích về sau chỉ tính là kèm theo, lợi ích trước mắt là quan trọng nhất.
Mà yêu man bên kia có thể lấy ra, là ngựa chiến, là quặng sắt, là da lông, là cắt nhường lãnh địa. ...
Ban đêm, thư phòng.
Hứa Thất An nghe xong ghi chép sinh hoạt hàng ngày của tiên đế, tùy tay cầm lấy “bản thảo” của Hứa Nhị lang, phát hiện là sách lược nhằm vào thiết kỵ Tĩnh Quốc.
Hứa Nhị lang uống trà, nói: “Đây là đệ tự mình mò mẫm.”
Nhị lang không hổ là chủ tu binh pháp, viết đạo lý rõ ràng, lối suy nghĩ rõ ràng, cũng không biết là lý luận suông, hay là thực sự có tác dụng trong thời gian hạn định.
Hứa Thất An đọc xong, liền mang “bản thảo” trả cho Nhị lang. ...
Ở sâu trong Đông Bắc, khe núi nào đó dựa lưng vào đại dương mênh mông.
Sóng biển vỗ ở trên đá ngầm, trên vách đá, phát ra tiếng vang lớn ầm ầm, tung tóe lên bọt trắng như sư tử tuyết hoặc rồng trắng.
Chính giữa khe núi là một tòa tế đàn cao trăm trượng, trên tế đàn dựng hai bức tượng đá thật lớn.
Một pho tượng đá mặc nho bào, đội nho quan, râu dài buông ở ngực, hình tượng nho giả tuổi già.
Mi tâm ông nứt nẻ.
Một tượng đá khác mặc trường bào, đeo vương miện bụi gai, mặt như quan ngọc, phong tư tuyệt đại.
Tia nắng sớm đầu tiên chiếu ở trên tế đàn, pho tượng mang vương miện bụi gai này bỗng nhiên run lên.
Chỗ xa hơn của tế đàn, là một tòa thành bang quy mô to lớn, thành bang chính là tổng bộ của Vu Thần giáo.
Tòa thành bang này tên “Tĩnh sơn”, tên núi là tên thành, tên nước của Tĩnh Quốc cũng bắt nguồn từ ngọn núi cao dựng đứng tế đàn này.
Ở thời nay Vu Thần không xuất hiện ở nhân gian, đại vu sư là lãnh tụ tối cao của Vu Thần giáo, nhất phẩm hệ thống vu sư: đại vu sư! Đại vu sư đời này tên là Tát Luân A Cổ, là một vị cường giả đỉnh cấp từ cổ đại xa xôi đã tồn tại.
Thời điểm Giám chính đời đầu còn chưa chuyên trách, thân phận là đệ tử của vị cường giả viễn cổ này.
Hình tượng của Tát Luân A Cổ là một vị lão giả khoác áo choàng, đội nón, lão không ở trong Tĩnh Sơn thành, trong tòa cung điện to lớn nguy nga kia.
Mà là ở một căn nhà cỏ xây ở chân núi Tĩnh sơn, nuôi một đàn dê, sáng sớm mỗi ngày, các vu sư Tĩnh Sơn thành sẽ thấy vị lãnh tụ vĩ đại này hát sơn ca, ở trong bối cảnh nắng sớm mới lên, lùa một đàn dê lên núi.
Tát Luân A Cổ tháo xuống bầu rượu bên hông, uống một ngụm rượu sâm, thỏa mãn chậc chậc hai tiếng, sau đó cầm cành cây đuổi dê, ở trên đất nhẹ nhàng nhấn một phát: “Y Nhĩ Bố, lại đây!” Một vu sư cũng khoác áo bào, đội nón xuất hiện ở nơi cành cây từng nhấn vào. “Đại vu sư!” Vu sư tên là Y Nhĩ Bố khom người nói. “Thương thế phục hồi như cũ chưa?”
Tát Luân A Cổ cười tủm tỉm nói.
Y Nhĩ Bố gật gật đầu, thanh âm trầm thấp: “Đại vu sư, vị cường giả thần bí kia xuất hiện ở Sở Châu rốt cuộc là người phương nào, ta không suy tính ra lai lịch của hắn.”
“Ngươi suy tính ra được, ngươi đã là đại vu sư rồi.”
Tát Luân A Cổ mặt mũi hiền lành: “Không cần quan tâm hắn, đó là người Phật môn cần đau đầu.
Chúng ta cần đối mặt là Ngụy Uyên.
Vừa rồi Vu Thần truyền xuống pháp chỉ.”
“Vu Thần rốt cuộc có thể lộ ra lực lượng, ảnh hưởng hiện thực?”
Y Nhĩ Bố ngạc nhiên lẫn vui mừng nói.
Tát Luân A Cổ chưa trả lời, mở lòng bàn tay, không biết từ khi nào có thêm một chiếc nhẫn ngọc, nói: “Đi nói cho tiểu tử Tĩnh Quốc, trong vòng ba tháng, đạp bằng lãnh thổ phía Bắc.”
Đợi sau khi Y Nhĩ Bố rời khỏi, Tát Luân A Cổ nhìn phương hướng tế đàn xa xôi, nói thầm: “Để ta đi kinh thành Đại Phụng tìm đồ tôn kia làm phiền...
Cảnh nội Đại Phụng, ta đánh không lại hắn, đau đầu.”
Tát Luân A Cổ thở dài.
Thở dài xong, Tĩnh Sơn thành ánh nắng tươi sáng nháy mắt một mảng mây đen bao phủ, cuồng phong nổi lên, chớp lóe sấm rền. ...
Cũng là sáng sớm như vậy, Hoàng Tiên Nhi cùng Bùi Mãn Tây Lâu ngồi xe ngựa, đúng hẹn tới ngoài cửa Hứa phủ Hoàng Tiên Nhi lười biếng quyến rũ, khuôn mặt tinh xảo như điêu khắc liếm liếm môi, hưng phấn nói: “Ta sốt ruột không dằn nổi muốn gặp một lần Hứa Ngân la trong truyền thuyết.”
Trong tay Bùi Mãn Tây Lâu nắm một quyển sách, cười nói: “Đàm phán đã chấm dứt, chúng ta gặp Hứa Thất An xong thì phải rời kinh.
Thiết kỵ Tĩnh Quốc phối hợp vô song, chiến thuật cường đại, ta có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo hắn.
Về phần ngươi, coi như một cái bình hoa cho vui cửa vui nhà.
Có thể đưa hắn lên giường hay không, trông vào bản lãnh chính ngươi.”
Hoàng Tiên Nhi liếm liếm bờ môi đỏ tươi, cười nói: “Nam nhân, hiếm ai không háo sắc, không háo sắc bình thường là vì nữ nhân còn chưa đủ xinh đẹp. “Mà nam nhân càng háo sắc, ta càng có thủ đoạn đối phó, đừng nhìn hắn uy phong bát diện, nếu thực lên giường, cũng chỉ có thể khóc cầu xin tha thứ, gọi ta một tiếng cô nãi nãi.”
Nàng nói rất tự tin, nắm chắc thắng lợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận