Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 294: Kết Thúc

"Nhưng Thanh Tiêu à, Linh Bảo là một thần linh độc lập, con không thể ỷ mình cường đại hơn con bé mà coi con bé như vật sở hữu được. Con bé nên có quyền được lựa chọn và có con đường của riêng mình, nếu con không học được cách tôn trọng con bé thì tương lai của con sẽ giống với ta của hiện tại."
Lão Bạch Long hiện tại, chính là tương lai của anh sao?
Tương lai Linh Bảo cũng sẽ chán ghét anh, chán ghét đến độ trốn hơn một vạn năm cũng không muốn xuất hiện sao?
Nghĩ đến sự chờ mong khi cô nhắc tới việc nhậm chức thần thì Thanh Tiêu cảm thấy ngăn cản một cách thái quá thật sự không phải biện pháp tốt. Cô là người có năng lực tự quyết, nói không chừng sau khi làm Sơn thần mấy hôm thì không thích cái cảm giác bị trói buộc và sau đó cô sẽ trở lại thiên đình. Nhưng anh đã xem nhẹ nghị lực và quyết tâm của cô.
Ba đến bốn năm qua đi, không những cô không chán cái chức thần kia mà ngược lại được nếm vị ngon ngọt thì càng muốn làm tốt chức Sơn thần, để được càng nhiều tín ngưỡng và sự cung phụng.
Vì thế mà anh cũng chỉ có thể thường xuyên đi thăm cô, mang rượu ngon cùng quả tiên của Thiên Đình, thuận tiện cùng nhau nghiên cứu một số thuật vẽ bùa đơn giản, đan dược, trận pháp có thể hỗ trợ cô làm tốt chức thần này hơn. Mặt khác thần linh nhỏ tuổi không thể dễ dàng xuống hạ giới nên cô cũng dần xa cách với các bạn mình, anh là đồng loại duy nhất cô có thể giao lưu nên cô càng ỷ lại vào anh hơn.
Dần dần anh cảm thấy những ngày tháng như vậy cũng không tồi. Chỉ là chẳng ai ngờ tới biến cố và chia xa lại đột nhiên ập đến.
Thiên Đạo vô tình, coi bách tính như chó rơm. Thần linh có ở trước mắt Thiên Đạo thì chẳng qua cũng chỉ là chó rơm.
*Câu gốc là Trời đất không có lòng nhân, coi bách tính như chó rơm xuất phát từ Đạo Đức Kinh do Lão Tử viết.
Cũng giống như trận động đất đột ngột xảy ra ở nơi nhân gian, cổng trời đóng lại cũng sẽ không có bất kỳ thông báo trước nào cả mà cứ đột ngột như thế. Không có linh khí, đối với các vị thân và tiên đang tôn tại thì đó chính là tận thế. Khi đó số lượng người phàm còn quá ít, cho dù là tăng lữ thần linh thì cũng không có cách nào thông qua tín ngưỡng để duy trì năng lượng cần thiết cho một ngày được, vì vậy nên bọn họ mới đành phải rút lui ra khỏi vị trí đã từng sinh sống vạn năm nay.
Lần này là rút lui vĩnh viễn nên tất nhiên là còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ, chỉ riêng việc đóng gói đồ đạc đã là một chuyện lớn rồi. Lão Bạch Long không có ở đây nên đạo trường to như thế chỉ có thể để cho Linh Bảo tự mình làm chủ, Nguyên Thanh Tiêu lo rằng Linh Bảo không thể tự mình làm ổn thỏa nên dự định đi quan sát cô thật kỹ, tới đạo trường của gia tộc Bạch Long rồi mới nghe người hầu nói rằng cô chủ nhỏ của bọn họ vốn dĩ chưa về nhà. Anh truyền âm qua cô, Linh Bảo cũng không hồi đáp lại. Cuối cùng Nguyên Thanh Tiêu chỉ có thể phụ giúp cha mình đóng gói đồ đạc của gia tộc Bạch Long để khi tương lai gặp lại sẽ trả lại cho Lão Bạch Long. Nguyên Thanh Tiêu vội vàng tự mình hạ giới tới trong phạm vi núi Bạch Đế để tìm cô nhưng lại hoảng sợ phát hiện trong toàn bộ phạm vi của núi Bạch Đế đều không tìm thấy sự tồn tại của cô. Anh mạnh mẽ đi vào sơn động nơi cô ở hàng ngày và nhìn thấy một vỏ chai rượu bên trong.
Đó chính là bình ngọc đựng rượu Tiêu Dao mà lần trước Nguyên Thanh Tiêu tự tay làm rồi đưa tới đây.
Kết luận đã có thể thấy rõ, Linh Bão đã uống hết một bình rượu Tiêu Dao rồi rơi vào trong cơn ngủ say, vì thế nên thần thể tự động tiến vào không gian xa lạ từ ý thức tự bảo vệ mình.
Trừ khi cô tỉnh lại rồi từ ra khỏi không gian xa lạ của bản thân nếu không thì không một ai có thể tìm thấy cô.
Sau khi hiểu ra điều này, anh cảm giác như độ ấm đã bị rút ra khỏi thân thể. Rượu Tiêu Dao là loại rượu được vị thân Thượng Cổ ủ ra. Uống hết cả một bình to như vậy, ít thì cũng ngủ trên mấy trăm năm, Nguyên Thanh Tiêu đã biết trước rằng thể chất đặc biệt của Linh Bảo không tránh khỏi điều này. Nếu là ở trước kia thì mấy trăm năm này không đáng kể chút nào, nhưng bấy giờ thời gian cổng trời đóng lại đã hơn mười ngày, nếu cô không thể kịp thời đi ra ngoài thì sẽ phải ở lại cái thế giới mà thần linh không thể nào hít thở ấy. Mười mấy ngày thoáng chốc đã trôi qua, Nguyên Thanh Tiêu vẫn chưa từ bỏ ý định lật tung từng tấc đất trên núi Bạch Đế nhưng vẫn không thể tìm thấy Linh Bảo.
Các vị thần linh phương Đông đang tập trung ở Đông Hải. Giới tu tiên cũng nhận được tin bèn chuẩn bị theo chân các vị thần lợi dụng lúc bọn họ mở thông đạo ra để rời khỏi. Tất cả Thần giới và Tiên giới đều tập trung nơi đây nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Linh Bảo đâu.
Vào giây phút cuối cùng khi thông đạo sắp đóng lại, Thanh Tiêu nói với cha anh về quyết định của mình.
"Con muốn ở lại đây."
Anh phải tìm được cô.
Lần đầu tiên trong đời, cha của Thanh Tiêu cau mày nhìn anh:
"Thanh Tiêu, con có biết thông đạo nối với cổng trời đóng lại có ý nghĩa gì không? Đây là dấu hiệu của việc Thiên Đạo bài xích thần linh, con sẽ không thể sử dụng sức mạnh sao trời cũng không đủ linh khí, con sẽ chết dân chết mòn ở cái thế giới này."
"Con biết, vậy nên con muốn ở lại."
Anh kiên định.
Chính là bởi vì Nguyên Thanh Tiêu biết thế giới này sẽ trở nên đáng sợ như vậy, cho nên anh không thể để Linh Bảo đối mặt một mình.
Cha của Nguyên Thanh Tiêu nhìn anh hồi lâu, rồi dùng tới sức mạnh uy hiếp của vị thần linh có vị trí cao hơn bất ngờ ra tay với Nguyên Thanh Tiêu, anh cố gắng phản kháng tới liều mạng dù bản thân đang mang vết thương nghiêm trọng, có thế nào anh cũng muốn chạy trốn. Cuối cùng, cha của anh cũng đành phải thỏa hiệp và ném cho Nguyên Thanh Tiêu chiếc nhẫn không gian bên người, trong đó có rất nhiều pháp khí hộ thân, tiên đan chữa thương và vô số tiên tinh không thể nào đếm xuể. "Con tự thu xếp cho ổn thỏa, hy vọng ngày nào đó ta có thể gặp lại đứa con trai này của mình."
Thanh Tiêu trịnh trọng gật đầu:
"Con sẽ cố gắng để có thể đoàn tụ với người."
Bất kể phương Đông hay phương Tây, hầu như tất cả vị thần linh và tiên nhân trên thế giới đều rời đi trong một đêm, thậm chí cả Thiên Đình cũng bị các vị thần dọn đi hết cả rồi.
Nguyên Thanh Tiêu biết rằng sắp có biến cố hủy thiên diệt địa nên đã bay lên đỉnh núi Bạch Đế dùng pháp khí hỗ trợ bảo vệ vô cùng chặt chẽ hết toàn bộ núi Bạch Đế. Anh không biết Linh Bảo đang ở nơi nào nhưng nói chung là sẽ không rời khỏi núi Bạch Đế, vậy nên Thanh Tiêu chỉ có thể bảo vệ toàn bộ phạm vi núi Bạch Đế, tránh cho tai họa lớn làm tổn thương tới cô.
Thiên địa hỗn loạn, trong thần thức của Nguyên Thanh Tiêu, anh đã nhìn thấy rất nhiều tiên nhân có cảnh giới tiên thiên trở lên vì không kịp rời đi đã bị nghiên đến mức tan xương nát thịt, ngay cả một chút hồn phách cũng không còn. Nguyên Thanh Tiêu tiêu hao hết tất cả pháp khí hộ thân mà cha để lại, chính anh cũng bị thương nhưng đến cuối cùng cũng vượt qua được. Đối với những người ở trong núi Bạch Đế, thế giới thật yên bình và không có chuyện gì xảy ra. Nguyên Thanh Tiêu lấy hồn đăng của Linh Bảo ra kiểm tra, nó sáng rực và đầy ắp sự sống. Anh khẽ thở phào nhẹ nhõm, mình thành công rồi, Linh Bảo không sao.
Nhưng đợt đại nạn này còn lâu mới kết thúc, Thiên Đạo vẫn đang bài xích sự tồn tại của thần linh và tiên nhân nên họ chỉ còn cách thu thập linh khí ít ỏi sống qua ngày.
Rất nhiều người tu hành đã tránh được đợt đại nạn trời giáng ấy nhưng cũng không rời khỏi tiên cảnh bình thường của con người mà lại dần dần đi lên con đường tà đạo.
Hơn một trăm năm nay tu luyện ở xung quanh núi Bạch Đế, Nguyên Thanh Tiêu đã phát hiện ra có rất nhiều người cắn nuốt tinh khí máu thịt của người phàm lẫn cắn nuốt người tu hành, bọn họ lấy cách thức tà ác này để tu tà đạo và đạt được tu vi cao. Thiên Đạo cũng không có cách nào ngăn lại việc này nên dần dần đã xuất hiện tà tu đạt tới Kim Tiên kỳ.
Anh cảm nhận được tu vi của bản thân giống như một cái phễu bị chọc thủng vậy, từng ngày một cứ thong thả giảm đi. Dù đã biết trước tương lai sau này sẽ không rõ nhưng Nguyên Thanh Tiêu lại không biết Linh Bảo còn phải ngủ bao lâu nữa, anh có thể đợi được cô tỉnh dậy hay không.
Đối mặt với cái thế giới chướng khí mù mịt này, Nguyên Thanh Tiêu chưa từng có một lúc nào hối hận như thế này.
Anh hối hận vì đã không dạy Linh Bảo cách sử dụng nhiều loại đồ vật hơn, hối hận vì không huấn luyện cô nghiêm khắc hơn và càng hối hận hơn vì lúc ấy đã dung túng Linh Bảo uống rượu, còn hỗ trợ hành vi ngổ ngược khiến cho cô uống rượu Tiêu Dao rồi cả người ngủ say.
Nhưng mà cho dù có là thần linh thì cũng không có viên thuốc hối hận nào để uống cả.
Nguyên Thanh Tiêu không dám nghĩ tới một mình Linh Bảo thức dậy ở một thế giới vừa không có linh khí lại không phải là thế giới quen thuộc với thần linh thì sẽ sợ hãi và bất lực biết bao nhiêu. Tuổi của cô còn nhỏ như vậy, lúc mới ngủ say cô mới có hơn hai trăm năm mươi tuổi mà thôi.
Bình thường khi các thần linh khác ở độ tuổi hơn hai trăm thì chỉ có thể làm nũng ở bên cạnh cha mẹ mà thôi, cho dù kiến thức của cô có nhiều hơn các vị thần linh mới sinh khác nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật rằng tuổi của Linh Bảo vẫn còn nhỏ.
Việc Nguyên Thanh Tiêu có thể làm là cố gắng hết sức dọn dẹp hết những sự uy hiếp đang tồn tại đối với cô.
Anh tìm và đuổi giết mấy tà tu có tu vi từ tiên thiên kỳ trở lên, tìm được một người thì không cần hỏi bất kỳ nguyên nhân nào mà trực tiếp rút kiếm giết chết. Mỗi người có thể tăng tu vi lên ở trong cái thế giới mà cổng trời đang đóng lại này đều không dễ dàng gì, đối với Nguyên Thanh Tiêu, đối phương có làm tổn hại đến người phàm hay không thì không quan trọng, nhưng có lẽ một ngày nào đó đám người ấy cũng sẽ rình rập tới Linh Bảo không có nhiều kinh nghiệm với thế giới này, nếu thế thì nên chết hết đi.
Cứ như vậy anh đã tiêu hao tiên tinh được tồn trữ của mình đi khắp thế giới này đuổi giết các tà tu cấp cao, thấm thoát đã trôi qua hai trăm năm sau. Chuyện cổng trời đóng lại đã mang tới sự hỗn loạn cho thế giới này, Nguyên Thanh Tiêu đã dần lấy lại sự bình tĩnh sau khi chém giết một lượng lớn tà tu cấp cao. Xích Vân là một tiên nhân cuối cùng có thể tạo thành sự uy hiếp đối với Linh Bảo, Nguyên Thanh Tiêu không thể nào giết giết Xích Vân bèn phải lập ra trận pháp phong ấn Xích Vân lại, hy vọng có thể tranh thủ được cho Linh Bảo nhiều thời gian hơn. Chỉ cần tu vi của cô vượt qua Xích Vân thì sẽ không còn nguy hiểm nữa.
Trong lúc đó anh còn tìm ra được cách chống lại sự bài xích của Thiên Đạo. Thanh Tiêu dùng một chút tàn hồn trong hồn đăng rồi cho nó nhập vào luân hồi để chế tạo ra một cơ thể phù hợp với Linh Bảo, anh lấy hai mươi năm là một chu kỳ luân hồi để khi cô đi ra khỏi không gian kỳ lạ sẽ có thể tránh đi sự bài xích của Thiên Đạo mà sử dụng cơ thể kia.
Làm xong hết tất cả mọi việc nhưng Linh Bảo vẫn chưa thức dậy, thời gian chuyển thế không thể tạm hoãn lại của Thanh Tiêu cũng đã tới rồi.
Anh để lại di ngôn cho Linh Bảo, bảo cô không cần phải đi tìm chuyển thế của anh, nhưng cuối cùng tâm tư riêng của bản thân anh vẫn hy vọng sau khi chuyển thế có thể đoàn tụ chung với cô. Vì thế Thanh Tiêu lợi dụng năng lượng cơ thể của đám tà tu làm cấm thuật, đẩy nhanh việc thân thức của mình có thể thức tỉnh đã vi phạm vào lẽ vốn có của việc chuyển thế.
Anh không quan tâm năng lượng ấy có tà ác và dơ bẩn hay không, nhưng vì để gặp lại Linh Bảo một lần nữa mà cái gì Thanh Tiêu cũng có thể làm. Thiên Đạo ban may mắn, cuối cùng Thanh Tiêu cũng thành công. Bây giờ Linh Bảo đã ở bên cạnh anh rồi, yên tĩnh tu luyện nên hiện tại Thanh Tiêu cũng không mong câu những việc xa vời khác.
Linh Bảo đã đưa lại cho Thanh Tiêu pháp khí duy nhất bảo hộ cô khi anh chuyển thế, điều này đã nói lên được rằng ở trong lòng Linh Bảo, sự an toàn của Thanh Tiêu còn quan trọng hơn cả mạng sống của cô. Chỉ như thế thôi cũng đã đủ rồi.
Huống chỉ, tương lai hai người bọn họ còn có năm tháng dài vô tận, có thể một ngày nào đó cô sẽ hiểu. Bất luận là trước kia hay sau này, bất luận là du hành đến thế giới người phàm luôn biến hóa từng ngày cũng thế, tu vi đủ để rời khỏi nơi này để đi tìm người thân của cả hai cũng được, tuyệt đối hai người họ sẽ không bao giờ chia lìa nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận