Đám Phản Diện Nghe Lén Ta Ăn Dưa

Chương 273:

Chương 273:Chương 273:
"Nhưng cho tới hôm nay tôi mới hiểu được, người lớn, cũng có rất nhiều rất nhiều bất đắc dĩ, nếu như có thể sống cùng với con bé, tôi đương nhiên muốn sống với con bé cả đời này! Cho dù chỉ là nhìn bé con lớn lên, tôi cũng nguyện ý."
"Nhưng trên đời này, còn có chuyện quan trọng hơn lớn lên cùng bé con, cũng là chuyện bất đắc dĩ hơn."
Hoàng Oanh nhẹ nhàng nắm tay đứa bé, từng giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống/Cục cưng, mẹ cũng có rất nhiều bất đắc dĩ, sau này trưởng thành lên, đừng trách mẹ, được không?”
Lâm Trà câu nệ mà đứng.
Cô cảm giác được Hoàng Oanh không phải muốn cùng cô nói chuyện, chỉ là gặp được một người, muốn phát tiết một chút, nói ra những ý nghĩ bị nén lại thật lâu trong lòng.
Nhưng cô vẫn không nhịn được hỏi,Tại sao không báo cảnh sát, bạo lực gia đình là phạm pháp, cô có thể báo cảnh sát mài"
"Cô cho rằng tôi không báo sao?"
Hoàng Oanh lau nước mắt nơi khóe mắt/"Nhưng lúc chồng tôi tỉnh rượu, hắn là một người chồng vô cùng xứng chức, chỉ khi say rượu hắn mới biến thành ác quỷ không có nhân tính!"
"Hắn bị tạm giam ở đồn cảnh sát mấy ngày, biểu hiện thật tốt! Thậm chí làm cho cảnh sát hoài nghi tôi vu khống hắn. Sau đó, bạo lực gia đình bị phán định là mâu thuẫn trong hôn nhân, chúng tôi được tòa án hòa giài, sau khi về nhà, hắn cũng rất dịu ngoan, vẫn luôn nói anh sai rồi. Nhưng một khi hắn uống rượu, hắn liền đánh tôi nặng thêm!"
"Thậm chí hắn còn đưa tôi đến bệnh viện tư nhân làm giám định giới tính thai nhi, phát hiện đó là một bé gái. Hắn cảm thấy bé gái là hàng bồi thường, ép tôi bỏ con!"
"Tôi đương nhiên không đồng ý, hắn đánh tôi, đánh đến chết, còn liều mạng đạp bụng của tôi! Hắn đạp con của tôi đó!"
Hoàng Oanh hai mắt đẫm lệ nhìn xem Lâm Trà, giơ tay lên. "Ngón út của tôi, là do bị hắn bạo hành dẫm đến mức mất đi tri giác; xương sườn phải của tôi cũng là do hắn đạp gấy; còn có tai trái của tôi không nghe được gì nữa, tất cả đều do hắn gây ra vào đêm đó!"
"Hắn ép tôi nói, nhà chúng ta không có tiền, căn bản nuôi không được một đứa con gái hàng bồi tiền này, hôm nay không phá bỏ, ngày mai cũng phải phá, bệnh viện lớn không thể phá bỏ đứa bé tám, vậy chúng ta liền đi bệnh viện tư nhân để thúc chuyển dạ! Dù sao thì đứa trẻ này không được phép sinh ra!"
"Tôi thực sự không còn lựa chọn nào khác, nếu đợi đến ngày mai, con tôi sẽ chết. Tôi chờ mong lâu như vậy, cố gắng lâu như vậy, tôi thật sự chỉ muốn có một người thân có huyết mạch tương liên với mình! Con bé là người quan trọng nhất cuộc đời tôi. Là người quan trọng nhất! Nhưng ai cũng muốn làm tổn thương con bé!"
Hoàng Oanh bật khóc, nước mắt cùng nước mũi trộn lẫn, cô nấc lên nhưng vẫn kiên quyết lau đi nước mắt.
Lâm Trà là người biết lắng nghe, đưa khăn giấy đúng lúc để Hoàng Oanh có thể lau sạch tất cả vết xấu trên mặt.
Hoàng Oanh lại nhìn về phía đứa bé đã ngủ say trong nôi, nôi của bé con chất đầy những món quà nhỏ của các bác sĩ y tá, trang trí toàn bộ giường nhỏ cực kì đáng yêu.
“Tôi sẽ đi tự thú."
Hoàng Oanh trịnh trọng nói,'Nếu biện pháp của Tống Dật Thần thành công, tôi có thể sẽ mặc kệ, nhưng nếu thất bại, tôi nhất định sẽ tự thú."
"Chỉ là con tôi..."
Hoàng Oanh nhìn đứa bé trên giường, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
"Tuy rằng mẹ là cô nhi, nhưng con không phải! Mặc dù mẹ không thể ở bên cạnh con, cục cưng, con phải tin tưởng, trên đời này có rất nhiều người yêu thương con, có rất nhiều người... chờ mong con ra đời."
Có lẽ đã giấu một số chuyện ở trong lòng quá lâu, bị đè nén đến mức Hoàng Oanh không thể chịu đựng nổi, mặc dù Lâm Trà hoàn toàn xa lạ với cô, nhưng cô vẫn lựa chọn nói ra tất cả.
Sau khi nói xong, Hoàng Oanh thoải mái hơn rất nhiều, nói hết tâm sự, đồng thời, cô cũng dự đoán được mình có thể sẽ gặp phải tình huống xấu nhất trong tương lai, nhưng người muốn giết chết con gái cô đã chết, dù có tệ hơn nữa cũng sẽ không đến nỗi nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận