Đám Phản Diện Nghe Lén Ta Ăn Dưa

Chương 371:

Chương 371:Chương 371:
Ở núi Ký Vân.
Ông chủ Vương là vụ làm ăn cuối cùng của Từ Tam Cân ở thành phố Hải Thị. Làm xong nốt đơn hàng này anh ta muốn rời Hải Thị đến nơi khác phát triển.
Trong quá trình trò chuyện trên mạng với ông chủ Vương, Từ Tam Cân phát hiện ông chủ Vương chỉ là một tên không hiểu sự đời.
Người như vậy rất dễ bị lừa. Từ Tam Cân tính bán hết cho ông ta hơn 50 gam đường phèn để kiếm một khoản tiền lớn rồi chạy trốn.
"Quả nhiên, tên ngốc kia đã nhận hàng đã ba bốn giờ cũng không phát hiện mình bị lừa! ha hah ha ha hai"
*
Câu lạc bộ suối nước nóng Ký Vân.
Vu Hạ vô cùng tin tưởng năng lực của đồng nghiệp, mặc dù nó chỉ là một con chó.
Nhưng mà đối với Vu Hạ, con người có thể xảy ra sai sót nhưng anh ta tuyệt đối không tin chó nghiệp vụ sẽ xảy ra sai sót.
Cho nên khi ông chủ Vương khóc lóc kêu trời nói mình oan uổng, ở nơi mọi người không nhìn thấy, Vu Hạ nghiêng người nếm thử chút "ma túy".
Ngọt?
[Đường phèn?]
[Ông chủ Vương bỏ bỏ ra hơn mười vạn lên mạng mua "ma túy". Vậy mà lại mua phải đường phèn 5 tệ một cân ở chợ?]
Giỏi lắm!
Các khách mời xung quanh im lặng không lên tiếng để nghe dưa nhưng đều bị dưa này chọc cười.
Thì ra hiện tại ông chủ Vương khóc lóc bi thảm ở kia, kết quả ông ta bị lừa. "Cũng không biết khi cảnh sát Vu khi biết sự thật thì có nói cho ông chủ Vương hay không?" Chu Trạch Hủ tò mò nói.
Lục Yên Yên liếc mắt một cái: "Để cho ông ta quỳ trên mặt đất khóc đi! Dù sao việc ông ta mua ma túy cũng không phải việc đúng đắn!
Vu Hạ cũng có chung suy nghĩ với Lục Yên Yên.
Mặc dù ông chủ Vương mua phải hàng giả nhưng việc trừng phạt cũng không thể thiếu!
Huống hồ, cơ hội tốt như vậy, cảnh sát Vu sao có thể buông tha cho ông ta?
"Mang theo hơn năm mươi gram ma túy đá sẽ bị phán tội tử hình”
Vu Hạ lạnh lùng nói: "Nhưng nếu ông thẳng thắn với quan tòa tất cả tội ác của ông thì có lẽ quan tòa còn có thể tìm các tình tiết giảm nhẹ cho ông. Nhưng nếu ông tiếp tục mạnh miệng như vậy thì tôi cũng không biết đến lúc đó ra tòa sẽ phán như thế nào!"
Hai con mắt của ông chủ Vương đảo loạn lên.
Ông ta hoảng loạn nói: "Tôi nói! Tôi nói! Chỉ cần không phán tử hình, chuyện gì tôi cũng nói."
Ông ta ôm lấy đùi Vu Hạ, ánh mắt như Đậu Đậu đỏ lên:
"Đồng chí cảnh sát, tôi thừa nhận tôi tổ chức mại dâm. Những thứ này tôi đều thừa nhận, bao gồm cả câu lạc bộ suối nước nóng này!"
"Nếu như các anh không tin. Tôi còn có hợp đồng với những nhân viên mát xa kia. Quá trình huấn luyện cũng được ghi hình lại! Tôi đầu có thể cho các anh xem! Thật sự tôi chỉ tổ chức mại dâm mà thôi. Đúng thật là tôi có muốn buôn ma túy nhưng chưa làm được gì!"
"Các anh cũng không thể định tội tôi khi tôi chưa làm chứ?"
Ông chủ Vương đem toàn bộ tội danh của mình nói ra trong một lần. Luật sư muốn ngăn cản cũng không kịp. Nhưng ngẫm lại việc mang theo ma túy thế là tội tử hình. Còn việc tổ chức mại dâm so với ma túy không được tính là tội lớn nên cũng để tùy ông chủ Vương nói ra tình hình thực tế.
Vu Hạ và Lưu Du Du căn cứ vào manh mối ông chủ Vương cung cấp đã tìm ra đủ loại chứng cứ mại dâm trong một năm qua. Hiện giờ tang vật đều lấy được, mọi chứng cứ vô cùng xác thực, đủ để ông chủ Vương phải chịu bản án của pháp luật. Còn các nhân viên mát xa và khách nữ bị bắt hôm nay cũng phải chịu hình phạt tạm giam 15 ngày và nộp phạt 5. 000 tệ.
Khi bị còng tay, ông chủ Vương còn không nhịn được hỏi Lưu Du Du: "Cô cảnh sát, các cô tin tưởng tôi chứ?
"Đương nhiên!"
Lưu Du Du mỉm cười nói: "Tôi tin những gì ông nói đều là sự thật. Ông không buôn lậu thuốc phiện mà ông chỉ tổ chức mại dâm mà thôi."
Ông chủ Vương cảm động đến rơi nước mắt, thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, Lưu Du Du giơ "ma túy đá" từ trong két sắt của mình lên, nụ cười càng thêm dịu dàng: "Bởi vì cái ông mua là đường phèn, giữ năm mươi gram cũng không thành vấn đề."
Ông chủ Vương:???
Ông chủ Vương cảm giác đầu lại "Oanh" một tiếng, hai mắt trắng bệch, tức giận đến ngất đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận