Đám Phản Diện Nghe Lén Ta Ăn Dưa

Chương 451:

Chương 451:Chương 451:
Trần Tiện Tri mang theo hành lý đi tới bên cạnh Chu Trạch Hủ, lơ đễnh nói: "Giống đại tiểu thư nhà này thì tốt rồi, xem ra phần lớn là anh em hào môn đấu đá rồi đây!"
Nhìn trang viên của Giang gia hoành tráng như vậy, lại nhìn vào giá trị giá cổ phiếu sẽ biết ngay tương lai Giang Minh Khải và Giang Minh Duệ có thể kế thừa di sản, chắc chắn đó không phải là một con số nhỏ.
[Nói thì nói như vậy, chỉ có điều Giang Minh Duệ ghét Giang Minh Khải, hình như không phải vì di sản!]
Lâm Trà ở trong lòng nhỏ giọng phản bác Trần Tiện Tri.
[Mười mấy năm trước bọn họ cũng đã bất hòa? Khi đó cả hai đều là con nít, làm gì hiểu khái niệm di sản là gì chứ]
Lâm Trà lặng lẽ lật qua lật lại hệ thống ăn dưa của mình, lại không có chú ý tới các khách mời đều đang vểnh tai lên nghe.
Nhất là Giang Minh Khải, đôi mắt anh ta dường như phát sáng.
Anh ta biết Giang Minh Duệ không thích mình, bạn bè anh ta nói cho anh ta biết là vì hai người là anh em hào môn, tương lai có thể sẽ xung đột lợi ích, không hợp mới là bình thường.
Bây giờ Lâm Trà lại nói không phải vì điều này sao?
Vậy rốt cuộc tại sao anh trai lại không thích mình chứ!
Trong trí nhớ của Giang Minh Khải, mẹ qua đời từ rất sớm còn Giang Minh Duệ chỉ lớn hơn anh một tuổi, khi đó Giang Kiến Nghiệp bận rộn làm việc kiếm tiền, vẫn luôn là Giang Minh Duệ chăm sóc anh ta.
Khi còn bé, Giang Minh Khải luôn một tiếng là "anh trai" hai tiếng cũng là "anh trai", giống như cái đuôi nhỏ vậy.
Giang Minh Duệ lại như côn trùng bám sát.
Giang Minh Duệ đối xử với Giang Minh Khải rất tốt, tiền tiêu vặt tiết kiệm được ngoại trừ mua đồ dùng học tập, phần còn lại đều mua bánh cay cho Giang Minh Khải ăn.
Giang Kiến Nghiệp không cho Giang Minh Duệ và Giang Minh Khải ăn những thức ăn rác rưởi này, nhưng hai anh em vẫn lén lút ăn.
Giang Minh Khải vẫn cho rằng, Giang Minh Duệ sẽ che chở mình cả đời, nhưng không ngờ có một ngày, anh ta đột nhiên không để ý đến anh ta nữa.
Lâm Trà tò mò lật xem hệ thống ăn dưa, cũng muốn tìm ra đáp án tại sao hai người lại trở mặt, nhưng còn chưa đọc tới trang hai, các khách mời đã đi tới lâu ba phòng khách, quản gia cắt đứt suy tư của cô.
"Tiểu thư, nơi này là phòng khách, các vị có thể tùy ý chọn phòng nghỉ!"
[Oa! Rốt cục có thể nghỉ ngơi rồi!]
Phòng này tốt hơn phòng khách sạn rất nhiều!
Lâm Trà nằm trên chiếc giường mềm mại, trong nháy mắt bị căn phòng mới này thu hút, đã vứt luôn chuyện của Giang Minh Khải ra sau đầu.
[Giường thoải mái thật đó ||
[Thích quá! Thích quá đi mất!]
Giang Minh Khải: "..."
Các khách mời: "...'
Ăn dưa ăn một nửa...
Lâm Trà, tôi nguyên rủa cô mỗi lần ăn mì ăn liền sẽ không có gói gia vị!
Lâm Trà thư thả lăn lộn trên giường trong chốc lát, mới nhận ra những ánh mắt sau lưng có chút không đúng, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy năm vị khách mời nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt sáng quắt, ánh mắt dường như có thể giết người.
Lâm Trà: "2"
Vẻ mặt cô mờ mịt: "Mọi người... Không về phòng của mình sao?"
Chặn trước cửa phòng tôi làm gì chứ?
[Còn nhìn mình lăn lộn, những khách mời này còn có sở thích như vậy sao?]
[Chậc chậc, không ngờ thật sự không ngờ tới, các khách mời của chúng ta lại có khẩu vị độc đáo như vậy!]
Mọi người: "?"
Không phải!
Rõ ràng chúng ta muốn chờ cô tiếp tục ăn dưa đó!
Không ăn được dưa, các khách mời chỉ có thể giải tán, trở lại phòng mình để nghỉ ngơi.
Các phòng khách đều ở lầu ba, Giang Minh Khải thì ở lầu hai, đó là phòng của anh ra.
Lúc đi ngang qua phòng Giang Minh Duệ, Giang Minh Khải đột nhiên dừng bước.
Khi còn bé, lúc Giang Kiến Nghiệp còn chưa mua căn trang viên này, bọn họ chỉ sống trong một căn biệt thự nhỏ.
Khi đó anh ta thường đến phòng Giang Minh Duệ, cùng anh trai học tập, cùng ngủ, cùng chơi game.
Nhưng những chuyện đó đều đã là quá khứ rồi.
Sau khi vào ở trang viên này, Giang Minh Khải chưa đến phòng Giang Minh Duệ một lần nào cả.
"Anh..."
Bàn tay Giang Minh Khải không nhịn được xoa lên khung cửa, giọng nói nhẹ nhàng, lại có chút mất mát.
Sau khi các khách mời nghỉ ngơi xong, bọn họ đều đi đến nhà hàng.
Bọn họ chưa ăn cơm tối, vì vậy Giang Minh Khải mới bảo đầu bếp chuẩn bị bữa tối thịnh soạn. Các khách mời đều đã đói bụng, bọn họ nhào tới ăn ngấu nghiến một trận, mới phục hồi sức lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận