Đám Phản Diện Nghe Lén Ta Ăn Dưa

Chương 454:

Chương 454:Chương 454:
Sao... sao Khải Khải lại biết được chuyện này!?
Chẳng lẽ lại là Lục Yên Yên nói? Đã mười tám năm trôi qua, sao con bé nhớ được?
"Con nói cái gì vậy!"
Giang Kiến Nghiệp ngụy biện: "Sao ba lại trả giá được chứ? Khải Khải à, con đừng nghe người khác nói bậy, bọn họ chính là muốn chia rễ tình cảm cha con của chúng tai"
Giang Minh Khải: '..."
Giang Minh Khải suy nghĩ một hồi, lại hỏi Giang Kiến Nghiệp:
"Nếu như con lại bị bắt cóc một lần nữa, bọn họ yêu cầu một trăm triệu tiền chuộc, ba, ba có tình nguyện bỏ tiền ra không?”
"Đương nhiên!"
Giang Kiến Nghiệp dứt khoát nói: "Tiền của ba về sau cũng là tiền của con, ba tiếc cái gì chứ?”
Dù sao Duệ Duệ và Khải Khải cũng đã hơn hai mươi tuổi, cao một mét tám, sao có thể bị bắt cóc được? Vậy thì cứ nói như thế cho nó vui, dù sao thì cũng đâu cần phải bỏ tiền ra thật!
"Vậy nếu... bây giờ con cần một trăm triệu, ba có cho con không?" Giang Minh Khải lại hỏi.
Nụ cười trên mặt Giang Kiến Nghiệp cứng đờ, do dự hai giây.
Ông ta quan sát Giang Minh Khải từ trên xuống dưới.
Gần đây Khải Khải ở trong giới giải trí phát triển rất tốt, cũng không nghe nói nó muốn đầu tư vào hạng mục nào, căn bản sẽ không cần dùng đến một trăm triệu... Chắc hẳn là nó đang thử lòng mình! Hơn nữa, cho dù nó thật sự muốn đầu tư vào hạng mục điện ảnh nào đó thì mình cũng có thể lấy lý do là hạng mục đó không tốt để từ chối!
Nghĩ như vậy, Giang Kiến Nghiệp vỗ vỗ lên mu bàn tay Giang Minh Khải, nghiêm túc nói: "Đương nhiên, con là con trai của ba, cho dù con muốn làm gì thì ba cũng sẽ ủng hộ conl" "Nếu đã như vậy..."
Trong mắt Giang Minh Khải hiện lên một tia gian xảo: 'Ba, con vừa nghe anh nói công ty đang muốn đầu tư vào một hạng mục, cần một trăm triệu. Không bằng ba đưa một trăm triệu này cho anh ấy đi? Mắt nhìn của anh ấy rất tốt, hạng mục này chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề! Thế nào?"
Giang Kiến Nghiệp nghe vậy, nụ cười trên mặt lập tức hóa đá.
Cái?
Khải Khải muốn đem một trăm triệu này cho Giang Minh Duệ?
Vậy thì chẳng phải ông ta mất trắng một trăm triệu hay sao?
Giang Kiến Nghiệp tiếc đứt ruột...
"Ba? Ba?"
Giang Minh Khải kêu hai tiếng, lúc này Giang Kiến Nghiệp mới lấy lại tinh thân, quay sang nhìn con trai mình một cái, con ngươi đảo một vòng, lập tức khom lưng xuống, sắc mặt cũng có vẻ yếu ớt.
"Ba lớn tuổi rồi, bác sĩ nói không nên ngủ muộn, ba đi ngủ trước đây, có chuyện gì để ngày mai rồi bàn sau!"
Nói xong, Giang Kiến Nghiệp hất tay Giang Minh Khải ra, bỏ chạy.
Giang Minh Khải: ?2?
"Ba? Ba? Bal"
Thế nhưng, cho dù anh ấy có kêu như thế nào thì Giang Kiến Nghiệp cũng không quay đầu lại...
Các khách mời ở hiện trường nhìn thấy một màn như vậy, cảm thấy vô cùng buồn cười.
[Ha ha ha! Chẳng trách người làm của trang viên này lại lén gọi Giang Kiến Nghiệp là chúa keo kiệtI]
[Quả nhiên ông ta vẫn không chịu bỏ ra một xu nàol!]
[Một trăm triệu á? Ngày thường Giang Kiến Nghiệp còn tính toán từng đồng từng cắc với người giúp việc thì sao ông ta có thể bỏ ra một trăm triệu được?] Lâm Trà đã ăn uống no nê, đang nhàn nhã uống sữa bò, uống sữa bò vào buổi tối sẽ giúp cô ngủ ngon hơn.
Cô nhìn Giang Minh Khải đang ủ rũ phía bên kia, cảm thán:
[Tốt xấu gì thì năm đó Giang Kiến Nghiệp cũng tình nguyện bỏ ra 25 triệu để chuộc Giang Minh Khải vềt]
[Ông ta đối xử với Giang Minh Duệ mới thật sự keo kiệt]
Lúc trước, khi Giang Kiến Nghiệp vừa trả giá xuống còn 25 triệu xong, ông ta đang định đi đến đó chuộc người, kết quả vừa ra đến cửa thì lại thấy Giang Minh Khải lưng đeo ba lô, miệng gặm kẹo hồ lô trở vê.
Giang Kiến Nghiệp vội vàng liên lạc lại với bọn bắt cóc, lúc này bọn bắt cóc mới phát hiện ra người bọn họ bắt là Giang Minh Duệ chứ không phải là Giang Minh Khải!
[Vì thế... ]
[Giang Kiến Nghiệp lại tiếp tục cò kè mặc cả với bọn bắt cóc, trả giá xuống còn 2,5 triệu!]
[Anh Khải vẫn nên cảm thấy vui mừng đi, mặc dù ở trong lòng Giang Kiến Nghiệp anh chỉ đáng giá có 25 triệu, nhưng anh trai của anh còn thấp hơn thế nữa, chỉ đáng giá có 2,5 triệu!]
Các khách mời có chút đồng tình nhìn về phía Giang Minh Khải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận