Đám Phản Diện Nghe Lén Ta Ăn Dưa

Chương 543:

Chương 543:Chương 543:
Em trai Lâm Nhược chỉ mới 6 tuổi nên khuôn mặt trắng nõn, trông rất đáng yêu.
Cậu em vợ gọi Tiền Vũ Hằng là "anh rể" nên đương nhiên Tiền Vũ Hằng phải cho cậu bé tiền rồi
Tiền Vũ Hằng vươn tay về phía tên đàn em đứng bên cạnh, người này lập tức đưa ra một xấp tiền thật dày.
Tiền Vũ Hằng có chút đau lòng nhưng vẫn lấy tiền này giao cho em vợ, nhân tiện nhéo nhéo khuôn mặt hồng hào này của đối phương.
"Em vợ thật ngoan!"
Cậu em vợ cầm bao lì xì, hai mắt sáng lên: "Trước kia khi chị cả kết hôn em còn chưa nhận được bao lì xì nào lớn như vậy đâu!"
Trong lòng Tiền Vũ Hằng hiện lên một tia đắc ý.
Tốt xấu gì thì trong chuyện này anh ta cũng đã vượt qua chồng của chị gái Lâm Nhược!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu em vợ đỏ bừng trông rất vui vẻ, cậu bé đứng ở trước mặt mọi người mà mở bao lì xì ra, từ bên trong lấy ra một xấp nhân dân tệ thật dày, hình như có hai vạn thì phải.
Cho một đứa bé mà cho đến hai vạn, Tiền Vũ Hằng cảm thấy tim mình đang rỉ máu.
Nhưng cậu em vợ lại nhíu mày: "Sao lại là tiền thế, mà lại còn cho em ít như vậy?"
Tiền Vũ Hằng lập tức hoảng hốt: "Không phải tiền thì là cái gì được chứ, hơn nữa không phải em rể đã nói dày hơn chồng của chị cả rồi sao?"
Em vợ liền lắc đầu: "Nhưng thứ lúc đó anh rể kia đưa là một tấm séc! Nên chỉ có một tờ mỏng như vậy thôi, trong đó ghi một trăm vạn... Em còn tưởng lần này dày như vậy chắc chắn là một đống chỉ phiếu nhưng khi mở ra... Chỉ có như vậy thôi sao?"
Trẻ con không có khái niệm về tiền bạc nhưng cậu nhóc đã cảm thấy không có được một trăm vạn nên có chút buồn rầu.
Tiền Vũ Hằng toát mồ hôi lạnh. Cho một đứa trẻ một trăm vạn sao? Chồng của chị cả Lâm Nhược là nhân vật lớn nào vậy! Giàu quá!
Dì hai của Lâm Nhược đứng bên cạnh cười nhạo: "Hai vạn này dùng để đuổi ăn mày sao? Người ở đây nghèo thật đấy! Cũng không trách anh trai và chị dâu không đồng ý hôn sự này. Chị dâu chị nói xem sao Lâm Nhược lại kiếm một người chồng như thế chứ?"
Sắc mặt của mẹ Lâm cũng rất khó coi, bà ta liếc xéo Tiền Vũ Hằng một cái rồi thở dài nói: "Chị còn có cách nào đâu chứ? Là người Nhược Nhược thích mài"
"Hai người là trưởng bối sao không quyết đoán hơn một chút chứ!" Vẻ mặt của dì hai hận không thể rèn sắt thành thép.
Dì hai tiến đến bên tai mẹ Lâm, nhỏ giọng nói:
"Dù sao còn chưa có đăng ký kết hôn đâu, chị dâu, chị cần phải suy nghĩ kỹ càng, đây chính là hạnh phúc cả đời của Nhược Nhược đấy! Một hôn lễ thôi mà huỷ bỏ giữa chừng thì cũng chẳng sao cả, dù sao đây cũng là Hải thành, nơi này còn không bằng Hồng Kông của chúng tal"
Mẹ Lâm còn chưa trả lời thì Tiền Vũ Hằng đứng bên cạnh đã bị dọa đến toát mồ hôi hột!
Trách không được tại sao Lâm Nhược lại đồng ý tổ chức hôn lễ ở Trung Quốc, thì ra là do ba Lâm còn chưa đồng ý nên mới không tổ chức hôn lễ ở Hồng Kông, tuỳ cơ mà có thể đổi ý!
Nếu mẹ Lâm đổi ý vậy nỗ lực của anh ta từ trước đến giờ đều đổ sông đổ biến hết sao?
"A Hạo! Lại đây!" Tiền Vũ Hằng vội vàng gọi tên đàn em của mình: "Lấy đồ ra đây."
"Đồ nào?" Đàn em A Hạo thử hỏi một câu.
"Chính là vật kia đấy!" Trong lòng Tiền Vũ Hằng chẳng tình nguyện chút nào nhưng vẫn cắn răng nói cho tên đàn em của mình.
Biểu cảm của A Hạo liền trở nên nhăn nhó, cậu ta không nỡ lấy vật đó ra chút nào cả. Do dự một lát cậu ta vẫn lấy từ trong ngực ra một miếng vàng rất nặng rồi đưa cho Tiền Vũ Hằng.
Tiền Vũ Hằng lập tức đem miếng vàng đó giao cho mẹ Lâm: "Mẹ, dì hai, đây là tiền lì xì cho em rể, con sợ món đồ này quá quý giá nếu đưa cho em rể thì sẽ làm mất nên mới nhờ đàn em của con giữ dùm, đến lúc đó cho mẹ đấy!" Mẹ Lâm nhận lấy đồ từ tay Tiền Vũ Hằng. Vàng sao? Nghĩ đi nghĩ lại không biết nên cảm thấy hài lòng hay không hài lòng nữa. Chỉ cảm thấy món đồ hơn 20 vạn này chỉ giống như một cục gạch bình thường vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận