Đám Phản Diện Nghe Lén Ta Ăn Dưa

Chương 586:

Chương 586:Chương 586:
Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc âu phục màu đen, mái tóc được chải chuốt vuốt keo đưa đầu ra từ cửa xe.
"Lâm tiểu thư, cô khỏe chứ! Tôi là quản lý của Lam Huyết, người phụ trách thu hồi trang sức của Thẩm lão sư, nghe nói xe của cô bị chặn ở bên ngoài. Đồng nghiệp của tôi cũng ở phía trên, chúng tôi đã thương lượng với nhau, cô đưa cho tôi mang đến tổng bộ cũng được."
"Chuyện này...' Lâm Trà liếc nhìn Thẩm Túy.
Vòng cổ trang sức trên cổ thì dễ rồi, nhưng nếu là thay lễ phục cần phải mượn xe của Thẩm Túy, vẫn cần Thẩm Túy đồng ý mới được.
Thẩm Túy hơi nghiêng người, quan sát bề ngoài của Lâm Trà bên ngoài: 'Muộn quá rồi, lên xe đi, lát nữa thuận tiện tôi đưa em về."
[Nhân tiện?]
Con ngươi của Lâm Trà đảo quanh một vòng.
[Thẩm Túy không phải ở thành Nam sao? Mà mình lại ở thành Bắc, tiện đường chỗ nào chứ?]
Nhưng cũng chỉ oán thầm ở trong lòng vài câu, Lâm Trà ngây thơ gật đầu rồi vào xe Thẩm Túy.
Phía sau xe có một tấm rèm, ngăn cách giường với phòng khách nhỏ bên ngoài, Lâm Trà lập tức thay quần áo trên chiếc giường đó.
Quần áo của cô đều ở trên xe cá nhân, may mà trên xe Thẩm Túy có không ít quần áo, Thẩm Túy đưa cho Lâm Trà một cái áo sơ mi để cô mặc vào.
Trang phục và trang sức được quản lý mang đi, anh ta và Thẩm Túy không tiện đường vì vậy đã đóng gói trang sức rồi gọi một chiếc xe khác.
Lâm Trà mặc chiếc áo sơ mị, ló đầu ra từ sau tấm rèm.
Áo sơ mi của Thẩm Túy rất dài, hơn nữa dáng người Lâm Trà không tệ, chiếc áo sơ mi này gần như chạm đến bắp đùi cô, hoàn toàn có thể mặc như váy sơ mi.
Cũng không biết tại sao, Lâm Trà vẫn cảm thấy ăn mặc như vậy rất kỳ lạ.
Đôi chân thon dài trắng nõn của cô giẫm lên dép lê của Thẩm Túy, xuất hiện sau tấm rèm, cô lịch sự đứng đó.
Mái tóc dài hơi xoăn rơi lả tả, xõa tung trên đầu vai, mí mắt Lâm Trà rủ xuống, khóe mắt lại lộ ra vài phần lo lắng.
Tài xế và trợ lý đều ở hàng ghế đầu, trong xe chỉ còn Lâm Trà và Thẩm Túy, dưới ánh đèn mập mờ như vậy, trong lòng Lâm Trà càng thêm khẩn trương.
Thẩm Túy quay đầu, nhìn thấy Lâm Trà cũng sửng sốt hai giây.
Yết hầu của anh ta khẽ lăn lộn, trong không khí mùa đông giá rét này, không hiểu sao anh ta lại dâng lên một cảm giác... khô nóng.
"Em..."
"Áo này là anh đưa tôi!" Lâm Trà cướp lời nói.
[Ăn mặc như vậy cũng không thể trách tôi được!]
[Chỉ có thể trách anh đưa áo sơ mi không đủ dài!]
Thẩm Túy không nói gì, trực tiếp đi tới phía sau Lâm Trà, hơi thở phả vào mặt khiến Lâm Trà sửng sốt, đôi chân trở nên mềm nhũn, sau đó ngã xuống giường trong xe.
Thẩm Túy lại vươn người tới gần, đè lên trên cô, không ngừng tiếp cận...
Lâm Trà mở to mắt, không hiểu Thẩm Túy rốt cuộc muốn làm gì, lại cảm giác hai người càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Lâm Trà dường như có thể ngửi được hương thơm tươi mát trên người Thẩm Túy, nó giống như là kẹo bạc hà, nhẹ nhàng sảng khoái lại mang theo chút ngọt ngào.
Cả hai sát gần trong gang tấc, yết hầu của Lâm Trà trở nên đắng chát, hô hấp cũng ngưng, cô sợ tới mức nhắm chặt mắt lại.
Trong bóng tối, các giác quan của con người lại càng rõ ràng hơn.
Mặc dù không nhìn thấy Thẩm Túy tới gần, Lâm Trà cũng có thể cảm nhận giữa mùa đông khắc nghiệt này, trên người anh ta lại truyền đến một hơi thở ấm áp. Rốt cuộc là gần bao nhiêu, Lâm Trà cũng không biết.
Đột nhiên, Lâm Trà nghe được giọng nói trầm thấp của Thẩm Túy. Anh ta nghiêng đầu, rút ra một cái quần dài màu trắng ở trong chăn đệm bên cạnh Lâm Trà.
"Quần ở chỗ này."
Lâm Trà đột nhiên mở to mắt, sững sờ nhìn thứ kia và vô số cái quần dài trong đệm chăn.
Lâm Trà: "2"
Lâm Trà chớp mắt, lại chớp mắt.
Trong không khí đều tràn ngập sự xấu hổ của hai người, Lâm Trà hận không thể đào một cái lỗ chui vào ngay lập tức.
Thẩm Túy nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, rồi đưa lưng về phía Lâm Trà, anh ta ngồi trên sô pha ở phòng khách nhỏ, ngón tay tùy ý lướt màn hình, như là muốn tìm video xem.
Nhưng suy nghĩ của anh ta đã loạn thành một đoàn, không xem nổi bất cứ cái gì.
Lâm Trà cũng không khá hơn là bao, cô chật vật chui vào ổ chăn, mặc cái quần dài hoàn toàn có thể lau nhà kia lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận