Đám Phản Diện Nghe Lén Ta Ăn Dưa

Chương 589:

Chương 589:Chương 589:
Những lời này đã chọc giận Thẩm Túy, trong lúc phút chốc Lâm Trà bị đè mạnh lên tường, trước mặt là Thẩm Túy đang thở gấp giọng nói nặng nề, cứ như là nhẫn nại gì đó.
"Có thể."
Anh nói: " Nhưng anh không quan tâm."
Từng nụ hôn cứ gấp gáp phủ xuống khuôn miệng của cô, lấn át cả những lời Lâm Trà muốn nói.
[Nhưng anh, không phải anh đã có người mình thích sao?]
Day dưa giữa răng môi khiến Lâm Trà không cách nào nói thành lời hoàn chỉnh, nhưng tiếng nói trong lòng vẫn không nhịn được vang lên.
"Không còn người nào khác."
Lâm Trà nghe được giọng nói của Thẩm Túy cận kề bên tai.
"Chỉ có một mình em."
Từ đầu là em, cuối cùng cũng chỉ có eml
Lâm Trà không biết nụ hôn này kéo dài bao lâu.
Lần này không giống lần say rượu trước, hôm nay là bọn họ hoàn toàn tỉnh táo, bởi vậy dù chỉ là một nụ hôn đơn giản đều có cảm giác bị phóng đại vô hạn.
Lâm Trà có cảm giác thân lúc thì giống người chết đuối, chìm nổi không tìm được phương hướng trong biển rộng, nhưng chốc lát lại giống như rơi vào biển hoa sắc màu rực rỡ, chim hót hoa thơm.
Có thể vì biết sau đó sẽ nảy sinh chuyện gì, đầu óc của Lâm Trà có chút trống rỗng. Trong lòng cứ tràn đây sự mơ hồ, thấp thỏm, còn có chờ mong.
Sau đó, cô chợt nghe được giọng nói của Thẩm Túy.
"Nhà em chắc không có thứ đó nhỉ?"
"Cái gì cơ?" Ánh mắt Lâm Trà trong veo mà mờ mịt.
Thẩm Túy nhẹ nhàng vuốt sống mũi Lâm Trà: "Bao cao su."
Lâm Trà trợn tròn mắt, lập tức dùng chăn che mặt mình lại.
"Sao em có thể có thứ đó chứ!"
Ngược lại có thể đặt đồ bên ngoài, hoặc đến tiểu khu cửa hàng tiện lợi mua, nhưng lúc Thẩm Túy muốn mở ra điện thoại đặt hàng, anh lại nghe được tiếng lòng của Lâm Trà.
[A, anh Khải và Tôn tổng hàng xóm cũng ủ tương, không biết còn nhiều không?]
Thẩm Túy thề, anh thật sự không cố ý muốn nghe cái này.
Chỉ có điều... Cách vách, so với đặt trên điện thoại giao mất 50 phút rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.
Ba phút sau, Giang Minh Khải đang hưng phấn lại nghe tiếng có người đập cửa.
Một thang hai hộ, có thể đến nhà anh ta gõ cửa, cũng chỉ có Lâm Trà.
Trong lúc mây mưa, Giang Minh Khải không còn cách nào khác, chỉ có thể tạm thời dừng lại, kéo quần lên khoát quần áo ở nhà, sau đó ra mở cửa phòng.
"Trà trà, sau này cô có thể nhìn đồng hồ một chút hay không! Đã trễ thế này cô còn... Thẩm Túy?"
Thẩm Túy hơi nghiêng đầu, nhìn thấy từ cửa ra vào đến phòng khách đều là áo khoác, áo sơ mi, cà vạt, còn có các loại quần áo rơi đầy đất, vươn vãi đến tận phòng khách mới thôi.
"Cho tôi mượn."
"Cái gì?"
"Ba cái đi."
Giang Minh Khải: "?"
Sau đó, anh ta nhìn thấy vết hôn trên cổ Thẩm Túy, mới từ từ trừng to mắt.
Lâm Trà rúc mình trong chăn.
Phòng khách đã mở điều hòa, nhưng mùa đông nên nằm thoải mái trong chăn, biện pháp an toàn gì đó hẳn là chuyện đàn ông chịu trách nhiệm, làm gì có đạo lý cô phải gánh vác nguy cơ mang thai, đàn ông lại không làm gì chứ?
Sau đó, qua hệ thống ăn dưa cô nhìn thấy Thẩm Túy mượn bao cao su của Giang Minh Khải, còn tận ba cái.
Thứ này còn có thể mượn sao?
Không đúng, sao lại mượn ba cái chứ!
Lâm Trà ngẩng đầu nhìn đồng hồ, rõ ràng đã hơn mười hai giờ, nhưng cô đột nhiên có một loại dự cảm cực kỳ không tốt...
Chuyện xảy ra kế tiếp đã ứng nghiệm dự cảm trong lòng Lâm Trà.
Ăn nhiều dưa như vậy, không phải đa số đều chỉ có ba phút, bốn phút, năm phút sao...
Tại sao phải lâu như vậy chứ!
Lúc trước, Lâm Trà cảm nhận được Thẩm Túy còn có chút kiềm chế, bây giờ lại trở nên càng thêm càn rỡ.
Hơn nữa, còn vô cùng thuần thục...
Thẩm Túy không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cắn lên vành tai Lâm Trà, đùa nghịch với tóc của cô: "Vô sự tự thông, không được sao?"
Trong giọng nói Lâm Trà lại mang theo tiếng khóc nức nở.
"Vậy có phải quá thông tuệ rồi hay không? Hu hu hưu..."
Ngoài cửa sổ đột nhiên đổ mưa, trong nháy mắt từng đợt rét lạnh đã cuốn theo tòa nhà không ngủ.
Tại sàn nhà bằng phẳng của Lâm Trà, tuy điều hòa được bật rất thấp, nhưng bầu không khí lại tràn đầy cảm giác khô nóng, bọn họ kéo dài đến tận bình minh, rất lâu sau vẫn chưa kết thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận