Đám Phản Diện Nghe Lén Ta Ăn Dưa

Chương 97:

Chương 97:Chương 97:
Các công nhân vốn định nghỉ ngơi, nghe vậy vội vàng tiến lên, giúp Lục Yên Yên chuyển vật liệu xây dựng lên thuyền.
Không chỉ chuyển một phần vật liệu xây dựng của Lục Yên Yên, mà cả phần của Lâm Trà và Lục Ngôn Triệt cũng bị chuyển lên thuyền.
Lục Yên Yên rất dứt khoát trả tiền công cho các công nhân, công nhân cũng vui vẻ.
"Vê phần Ngụy Tâm Di kia... '
Lục Yên Yên nhướng mày, cười mỉa mai: "Ngụy Tâm Di, chẳng phải cô rất có bản lĩnh và có thể chịu đựng sao? Tôi chỉ nằm xuống để cô dẫm lên tính cách của tôi thôi! Đừng phụ lòng mong đợi của tôi!"
Ngụy Tâm Di cắn răng, nhìn bóng lưng đắc ý của Lục Yên Yên, căm giận hỏi.
"Không phải cô nói không được dùng tiền của mình sao? Đây không phải là phạm lỗi sao, cô Lục?"
“Quên đi!"
Người khiêng camera bình tĩnh nói:
"Nhưng cô ấy là chủ của Thiên Diệu, có người dám ý kiến sao?"
Thân là chủ mà còn không thể làm điều mình muốn, vậy còn là chủ hải
Lục Yên Yên dựa vào tiền tài hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn, ngay cả Lâm Trà cũng hưởng ké.
Cô nhảy vào trong thuyền, đối với Lâm Trà phất phất tay.
"Lâm Trà, về thôi, nóng chết tôi rồi, tôi muốn trở về tắm rửa!"
Lâm Trà không nghĩ tới lập tức xong việc, vui vẻ nhảy vào trong khoang thuyền của Lục Yên Yên.
[Đại tiểu thư thật sự là người tốt]
[Thích đại tiểu thư nhất] Tuy rằng Lục Yên Yên không có thể lực chuyển vật liệu xây dựng, nhưng có năng lực lái du thuyền rất tuyệt.
Động cơ chạy bằng điện của du thuyền vang lên, đuôi thuyền vẽ ra từng tâng bọt sóng màu trắng trên mặt nước, chạy như bay về phía nhà nghỉ.
Gió trước mặt hơi lạnh, mang theo mùi ẩm ướt của lưới nước, kết hợp với hương thơm của cỏ xanh núi rừng, nhẹ nhàng thổi qua khuôn mặt hai người.
Sau giờ ngọ hoàn thành nhiệm vụ, thật thoải mái!
Hình như đã quên gì đó?
Chạy được nửa đường, Lục Yên Yên nhìn thấy Lục Ngôn Triệt trở về liền nói nói cho anh biết chuyện mình dùng tiền để công nhân vận chuyển vật liệu xây dựng.
Lục Ngôn Triệt: "Như vậy cũng tốt, thoải mái một chút!"
"Nếu đã vận chuyển xong thì chúng ta trở về thôi!"
Lục Yên Yên gật đầu, hai chiếc du thuyền song song đi về.
Sao cứ cảm thấy... quên chuyện gì đó...
Lâm Trà nhu thuận ngồi trong khoang thuyền của Lục Yên Yên, vắt hết óc nghĩ, nhưng cũng không nghĩ ra.
Hai chiếc du thuyền vẽ ra hai vết nước màu trắng, nhìn lại trại chăn nuôi, trời chiều hạ xuống, ngược lại ánh mặt trời lặn, giống như người đang phất tay với bọn họ
Lâm Trà nghiêng đầu.
[Hả?]
[Có người?]
[Trông hơi quen nhỉ. ]
[Hẳn là đã từng gặp... ]
[Mẹ nó|]
[Đây không phải là Ngụy Tâm Di sao!]
Lâm Trà phản ứng trước. Lục Yên Yên và Lục Ngôn Triệt nghe được tiếng lòng của Lâm Trà, cũng nhao nhao quay đầu nhìn thấy thiếu nữ dưới trời chiều, hai tay đong đưa, giống như đang nhẹ nhàng nhảy múa.
Lục Yên Yên nhướng mày.
"Sao người phụ nữ này có thể làm bộ như vậy, lại có thể khiêu vũ dưới trời chiều?"
Cô liếc nhìn Lục Ngôn Triệt bên cạnh, rõ ràng là đang quyến rũ anh trai cô!
Lục Ngôn Triệt hơi sửng sốt khi nhìn thấy Ngụy Tâm Di, nợ nụ cười dịu dàng:
"Không hổ danh là người tốt nghiệp học viện vũ đạo, múa thật đẹp!"
Lâm Trà khó tin mở to hai mắt.
[Trời ạ! Đại tiểu thư! Đại thiếu gia! Không phải Ngụy Tâm Di khiêu vũ dưới trời chiều đâu!]
Cô ta đang vẫy tay nói cứu mạng! Hai người các anh lái thuyền đi hết rồi! Cô ấy không về được!]
*
Du thuyền trở về bến tàu trại chăn nuôi, Ngụy Tâm Di nhảy vào khoang thuyên ôm chặt Lục Ngôn Triệt.
Khóe mắt cô đỏ bừng, nước mắt như trân châu rơi xuống:
"Anh Ngôn Triệt, em còn tưởng rằng anh đã quên eml Em còn tưởng anh không cần em nữal"
Lục Ngôn Triệt ôm thật chặt Ngụy Tâm Di, vẻ mặt áy náy:
"Anh không phụ lòng Tâm Di, là anh quá qua loa, anh xin lỗi! Anh xin lỗi!"
Bên cạnh, Lục Yên Yên trợn trắng mắt.
Không phải chỉ quên đưa Ngụy Tâm Di về sao? Sao lại giống như sinh ly tử biệt thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận