Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1026: NGƯỜI MẮC BỆNH LÂU, CHÂN NGÂM HẮC SA

“Kim thần Thất sát, đúng thật không hổ là tử cục trong phong thủy, Thất sát (七煞) giả, Thất sát (七杀) dã!”

Dòng chữ này, khiến đồng tử mắt tôi co mạnh.

Đồng thời tôi càng cảm giác, trong những câu chữ này, toát lên một thứ khí thế.

Thứ khí thế này mang vẻ chắc nịch, lại giống như chỉ là tới đây du ngoạn một phen, không hề có tý chút cảm giác sợ hãi nào.

Chỉ có điều, trong lòng tôi lại khẽ than.

Tưởng Bàn lúc này, chắc còn chưa biết bản thân sẽ gặp phải chuyện gì.

Phía sau chữ “dã” đó, còn có một câu:

“Phía dưới Sinh môn này, trong mộ đạo, có xác đồng tử này, phía ngoài tường thành ở bên ngoài, sông đào giao thoa hai lần, cũng là đại Giao kiếm cách, đồng tử vong mạng đấy, trên xác đồng tử có bệnh, bệnh nó Ngũ kỵ Ngũ tuyệt, nếu sau có người tới, nhớ kỹ đừng trực tiếp động chạm.”

Câu nói này, liền có vẻ thận trọng hơn rất nhiều, không tiếp tục là biểu đạt cảm thán với nơi này nữa, mà là cảnh báo người tới sau.

Đầu mày tôi nhíu chặt, ánh nhìn tập trung lên trên câu nói cuối cùng, hóa ra Tưởng Bàn cũng nhìn ra vấn đề rồi?

Hơn nữa, vấn đề này, hóa ra bèn xuất hiện trên xác chết của vùng đất Kim thần Thất sát này?

Không, còn chưa thể xác định, nguồn gốc thứ bệnh này là chỗ nào, chỉ có thể nói lên rằng, xác chết này cũng là một vật dẫn.

Tư duy đến đây, tôi do dự một lát, ngoảnh đầu nhìn xuống phía dưới, tiếp đấy lại nhìn lên phía bên trên.

Theo lý mà nói, bây giờ tôi lẽ ra nên quay về mới phải, biết được nguy hiểm đại khái rồi, biết được Tưởng Bàn đi tiếp con đường này, chính là Sinh môn này, cũng sẽ từ đây vào trong mộ đạo trời sinh.

Nhưng tôi lại muốn tiếp tục đi lên trước.

Bởi vì tôi nhìn ra được tính cách con người của Tưởng Bàn, ông ta thích để lại bút tích.

Nếu như phía dưới còn có xác chết, ông ta chắc chắn cũng sẽ viết ra phát hiện của mình, cảnh báo người tới sau...

Nhưng thông tin này đối với chúng tôi mà nói, kỳ thực rất hữu dụng.

Ngoài ra còn có một khả năng, chính là Tưởng Bàn trước khi viết ra huyết thư, có phải cũng phát hiện ra một số bí mật nào đó liên quan đến nơi này?

Tôi giằng co tại chỗ mất tận một khắc đồng hồ xong, mới cúi đầu nhìn sang ngao sói, đồng thời tôi cũng hạ quyết tâm.

“Tiểu Hắc, chúng ta vẫn cần đi tiếp một đoạn. Liễu đạo trưởng thẳng tính, Ngô Mậu tâm nhiều trò vặt, năng lực không đủ, phải có càng nhiều thông tin hơn mới được, nếu không chúng ta có tránh khỏi con đường Tưởng Bàn gặp chuyện này, cũng chưa chắc có thể đi đúng đường, khả năng sẽ chết trên con đường tiếp theo.” Ngao sói rên ư ử mấy tiếng, trong con ngươi màu xanh hóa ra còn ánh lên vài phần nghi hoặc.

Tôi thở hắt ra một hơi, xoa xoa cái đầu của nó, đầu chạm một phát với đầu nó.

“Nói nhiều thêm mày cũng nghe không hiểu, có điều mày yên tâm, chúng ta đi song song, cẩn thận là sẽ không có chuyện.” Nói rồi, tôi không tiếp tục nhiều lời, đứng thẳng người dậy, hướng về phía mộ đạo phía dưới này tiếp tục bước đi...

Lần này tốc độ của tôi chậm đi rất nhiều, càng cẩn thận cảnh giác hơn.

Hơn nữa vừa đi, còn vừa tỉ mỉ quan sát trái phải trên dưới, tìm kiếm xem liệu có ký hiệu gì được để lại hay không...

Sau đó cả đoạn đường này, đi tuy rằng chậm, nhưng có kinh không có hiểm.

Dây thừng ở thắt lưng, lại lần nữa đến tận cùng.

Một trăm mét này, tôi ít cũng phải đi mất hơn nửa giờ đồng hồ, bởi vì tôi gần như kiểm tra vách đá mộ đạo từng centimet một, tìm kiếm ký hiệu hoặc phù văn có khả năng xuất hiện.

Tĩnh mịch, đã đến một mức độ đáng sợ.

Thậm chí tôi có một thứ cảm giác bức bối và sợ hãi khó lòng đè nén được, lúc lại nhìn phía sau một cái.

Tôi lo lắng dây thừng đã đứt rồi, càng lo lắng mộ đạo đột nhiên đổ sập...

Thứ mà môi trường chật hẹp đem đến chính là ngột ngạt bức bối mà nội tâm không khống chế nổi.

Cả một quãng đường, căng thẳng cao độ sớm đã khiến toàn thân tôi đẫm mồ hôi lạnh.

Ngao sói dừng lại, hạ giọng rên ư ử một tiếng.

Lúc này đến cả nó, cũng đều mang vẻ mười phần cảnh giác, không còn tốc độ nhanh như trước, và cũng không hung hãn như trước nữa.

Lúc này tôi cũng do dự không quyết...

Có điều chỉ một lát sau, tôi liền kéo dây thừng lên, lại giật giật hai phát.

Theo lý, dây thừng chỉ còn lại cuộn cuối cùng, tôi chỉ có thể tiếp tục đi ra ngoài một trăm mét nữa.

Nếu như trong một trăm mét này còn có thể có phát hiện, vậy đó chính là mệnh số, nếu như chẳng phát hiện ra gì cả, thì cũng là mệnh số.

Ngừng lại mấy giây, dây thừng lại hơi lỏng ra một chút.

Tôi bèn tiếp tục đi lên trước.

Lúc tôi tính toán bản thân khả năng lại đi được một nửa, thì ngao sói đột nhiên phát ra một tiếng gầm gừ trầm thấp, tiếng gầm gừ này toát ra vẻ cảnh giác, hung hãn.

Hơn nữa còn khiến tôi cảm giác, vách tường xung quanh dường như đều đang chấn động...

Tốc độ của nó dường như nhanh thêm không ít, tôi cũng theo nó bước nhanh lên trước.

Tôi phải dựa vào ánh sáng yếu ớt trong một hai mét của gậy huỳnh quang, thị lực của ngao sói thì vượt xa tôi.

Đại khái đi ra ngoài mười mấy mét, ngao sói dừng lại.

Mí mắt tôi hơi giật, tim cũng gần như nhảy lên tận cổ họng.

Trên vách tường hai bên mộ đạo, lại có hai cái xác khô...

Nhìn lên độ lớn, ngoại quan của chúng, đều chẳng khác gì mấy so với cái xác lúc trước, tuổi tác chắc cũng là tương đương.

Có điều điểm không giống là, ở vị trí tâm mày bọn chúng đều bị tiền đồng đánh xuyên...

Tôi cảm thấy mình khả năng đã đánh giá sai thực lực của Tưởng Bàn, ông ta chắc là có một chút thân thủ đấy.

Thế này so với tôi dùng gậy khóc tang và trảm quỷ đao, chắc là tương đương.

Ánh mắt đầu tiên tôi ngắm chính là thắt lưng của hai cái xác khô này.

Quả nhiên, thắt lưng chúng đều có dây vải! Ngoài phù văn trấn xác ra, chính là bút tích lưu lại của Tưởng Bàn!

Tôi nhanh chóng lướt qua phù văn, trước tiên nhìn sang chữ viết để lại trên thắt lưng của cái xác khô bên phải.

Bên trên viết là: “Người mắc bệnh lâu, chân ngâm hắc sa, sa là sát, sát khí nhập thể, thì Ngũ bệnh Ngũ tuyệt.”

“Kẻ vong, kẻ xác cực hung là xác sống, đoạn thóp y, thả hồn y, có thể tru diệt y.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận