Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1031: ĐƯỜNG NÀY KHÔNG THÔNG, TRỜI SINH MỘ ĐẠO, ÂM DƯƠNG VONG MẠNG

Giây phút tôi dứt lời, mặt Ngô Mậu lập tức liền biến sắc.

Trong ánh mắt y vừa có kinh ngạc, lại vừa ánh lên đôi chút giật mình.

Liễu Dục Chú ánh mắt sâu thẳm, con mắt trong nháy mắt nheo lại thành một đường rãnh, vân ngang trên trán gần như lồi ra.

Gã không tiếp tục nói nữa, chỉ nhấc phất trần lên, gác lên trên khuỷu tay.

Bầu không khí trầm mặc lan ra giữa ba người.

Tôi cũng đang cúi đầu nghĩ ngợi về độ khả thi của Tử môn.

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn cứ nhận định rằng, chỗ đó là biến số duy nhất.

Việc xây dựng vùng đất Kim thần Thất sát, chắc chắn không cách gì bì được với Phị Phát Quỷ.

Sự trung thành, tín ngưỡng của người tộc Khương đối với Khâu Xử Đạo, có thể khiến người ta cam tâm tình nguyện ở trong phần mộ chờ chết, đây cũng là do tín ngưỡng gây nên, đối với bọn họ mà nói, không được coi là giết chóc.

Hiện giờ khu vực mà chúng tôi đang đứng này, phạm vi to lớn như vậy, dẫu rằng có một số người trung thành, vậy nhiều nhất cũng là tương tự với Âm dương tiên sinh, không phải tất cả mọi người đều có dạng tâm thái đó.

Không ai muốn chết, thầy thợ bị giam ở bên trong cũng sẽ tìm kiếm phương pháp ra ngoài...

Đúng vào lúc này, Liễu Dục Chú mở miệng nói trước: “Nếu đúng thật giống như những gì cậu suy đoán, bọn họ đã thành xác dữ, thì tiễn bọn họ giải thoát, nếu là oán niệm không tan, bèn cho bọn họ lên đường yên ổn.” Tôi trịnh trọng gật đầu, biểu thị mình hiểu.

Ngô Mậu dè dặt mở miệng nói: “Bây giờ đi luôn? La tiên sinh, tôi và Liễu đạo trưởng kỳ thực còn đỡ.... Cậu xuống dưới lòng đất ít nhất phải mấy giờ đồng hồ, không cần nghỉ ngơi sao?”

“Không cần.” Tôi trực tiếp trả lời.

Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm một phát, lúc này ánh trăng trong nhạt, sao trời nhấp nháy.

Vị trí chúng tôi đang đứng, đối diện với sao Tả Phụ, vừa vặn là nơi mà Sinh môn đối ứng.

Tử môn ở hướng Tây Nam, hơn nữa bị Nhị Hắc Khôn, sao Cự Môn chiếu rọi.

Lấy Định la bàn ra, tôi trước tiên dùng nó xem phương vị, rồi lại nhìn tướng sao trên trời.

Đêm đen gió lộng, quỷ quái ra vào, nhưng thông thường lúc trời đêm quang đãng, bầu trời đầy sao, đất dụng võ của thuật phong thủy mới là lớn nhất.

Sau khi xác định phương vị xong, tôi liền gọi Ngô Mậu và Liễu Dục Chú cùng giúp đỡ, trước tiên là lần nữa bít chặt lối đi trên mặt đất lại.

Tiếp đấy tôi lại bảo Liễu Dục Chú dùng kiếm đồng thau để lại chữ trên tường thành ở chính diện.

Chữ tôi bảo gã lưu lại, vô cùng đơn giản.

“Đường này không thông, trời sinh mộ đạo, Âm Dương vong mạng.” Nguyên nhân để lại dòng chữ này cũng rất thẳng thắn, nếu chúng tôi không phá nổi nơi này, nhiều năm sau nói không chừng còn có người sau tới thăm dò, phương thức này của tôi bèn tương tự với Tưởng Bàn, một vài câu chữ, hoặc giả liền sẽ cảnh tỉnh cho người tới sau.

Đương nhiên, tôi càng muốn phá bỏ Kim thần Thất sát này hơn...

“Đi thôi, Liễu đạo trưởng, Ngô tiên sinh.” Tôi định thần lại, mở miệng nói

Liễu Dục Chú đứng sừng sững trước mặt tường thành, hồi lâu không nhúc nhích.

Tôi lại gọi gã một tiếng.

Liễu Dục Chú đột nhiên giơ tay, kiếm đồng thau lại lần nữa vung mạnh xuống!

Giây phút mũi kiếm va chạm với tường thành, Liễu Dục Chú nhảy bật lên không, cánh tay vung múa, kéo ra từng vệt kiếm hoa.

Âm thanh chói lói điếc tai truyền lại, bụi đất xen kẽ với tia lửa lác đác bay lượn dày đặc.

Một lát sau, thân hình của Liễu Dục Chú gần như đã bị bụi đất như sương mù dày đặc hoàn toàn bao phủ.

Lại qua thời gian nửa nén hương, âm thanh điếc tai mới đột ngột im bặt.

Liễu Dục Chú đi từ trong ra, kiếm đồng đã được thu về, phất trần gác lên trên cổ tay gã, mà trên người gã hóa ra lại chưa từng dính một chút bụi đất nào.

“Đi thôi.” Liễu Dục Chú điềm nhiên mở miệng.

Động tác bước chân của gã không dừng lại, trực tiếp đi lên phía trước tôi.

“Hướng Tây Nam.” Tôi lập tức mở miệng, lên trước dẫn đường. Ngô Mậu cũng đi sát sau gã, ngao sói vẫn cứ đi bên cạnh tôi.

Sau khi đi lên trước một đoạn đường xong, tôi vẫn vô thức quay đầu lại nhìn một cái.

Lúc này đã cách một khoảng cự ly rồi, chữ viết trên tường thành nhìn không còn rõ nét như trước nữa.

Có điều phía dưới chữ viết đó, lại có thể nhìn thấy một cái hố sâu hoắm!

Cái hố đó, phải lớn bằng cả một người trưởng thành!

Hồi tưởng lại cái biểu cảm bình thản đó của Liễu Dục Chú khi nói câu “Tôi có thể”, tôi bây giờ mới hiểu, câu này của gã đúng thật không phải là nói đùa...

Chúng tôi một mạch men theo tường thành đi bộ nhanh khoảng chừng một giờ đồng hồ, mới đến chỗ của Tử môn hướng Tây Nam.

Kỳ thực ở đây không có một mục tiêu chính xác nào, nếu không có Định la bàn, cùng với tướng sao định vị, thì tuyệt đối không thể tìm thấy vị trí chuẩn xác được.

Đơn thuần nhìn từ trên bề mặt, tường thành của Tử môn và Sinh môn đều chẳng có khác biệt gì cả, thứ duy nhất không giống chính là cảm nhận.

Lúc từ Sinh môn ra ngoài, cho dù xung quanh trống trải âm u, cũng vẫn có thể lờ mờ cảm nhận được một tia sinh khí ấm áp.

Còn sự yên tĩnh ở đây, là một kiểu chết chóc khiến người ta cảm thấy khiếp sợ.

Trong không khí dường như đều ngập tràn hơi thở chết chóc, dưới màn đêm, ác quỷ nuốt trọn con người dường như có mặt khắp mọi nơi, đến cả phía dưới vách của tường thành, đều giống như sẽ đột ngột thò ra ngoài một bàn tay người chết trắng bợt...

Tôi lúc này đầu óc tỉnh táo khác thường, đang nghĩ nên làm sao để tìm ra biến số.

Còn Liễu Dục Chú thì lại đột ngột mở miệng nói: “Nghỉ ngơi một đêm.”

“Không...” Tôi đang định nói không cần, thì lại bị lời nói của Liễu Dục Chú cắt ngang.

“Cậu có không cần nghỉ ngơi, thì Ngô Mậu cũng đã không trụ nổi rồi, nhìn như cậu tỉnh táo, nhưng động tác của cậu đều đã trì trệ hơn không ít, không phát hiện ra tay cầm Định la bàn của cậu, đều đang run lên sao?” Liễu Dục Chú lại lần nữa nói.

Tôi cứng đờ lại một phát, lại nhìn ngón tay đang nắm Định la bàn.

Lúc trước tôi không chú ý đến, bây giờ mới phát hiện, khớp ngón tay của tôi trắng cả ra.

Rõ ràng là trong tình trạng không hay không biết, tôi đã dùng lực mạnh nắm chặt lấy Định la bàn.

Hơn nữa, đầu ngón tay còn đúng thật là đang hơi hơi run rẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận