Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1032: GIÓ LẠNH

Cơ thể tôi cũng hơi hơi cứng đờ, trầm mặc một lát, lại nhìn sang Liễu Dục Chú và Ngô Mậu.

Bây giờ tôi mới phát hiện, kỳ thực đến cả trên khuôn mặt của Liễu Dục Chú cũng hơi có vẻ mệt mỏi.

Đương nhiên, gã sợ rằng cũng giống hệt tôi, thứ mệt mỏi chỉ là cơ thể, còn tinh thần thì đang tập trung một cách trước giờ chưa từng có.

Còn về Ngô Mậu, y rõ ràng chẳng có mấy tinh thần, phờ phạc dựa lên rìa tường thành, như có thể ngồi bệt ra bất cứ lúc nào.

Quan sát cả nhóm người chúng tôi, sợ rằng cũng chỉ có ngao sói là còn có sức chiến đấu mạnh mẽ.

“Nghỉ ngơi nghỉ ngơi, ăn ít đồ, hồi phục rồi hành động tiếp.” Tôi cực lực ném bỏ hết tất cả suy nghĩ còn lại, lại lần nữa mở miệng.

“Ừ.” Liễu Dục Chú gật gật đầu.

Ngô Mậu cũng đã nghe thấy, nét mặt lập tức thả lỏng hơn rất nhiều, ngồi bịch luôn ra đất.

Tôi tháo ba lô xuống, đồng thời cũng lấy ba lô của Liễu Dục Chú và Ngô Mậu lại, sau khi mở ra xong, đem tất cả mọi thứ đều kiểm đếm phân loại lại với nhau.

Trong ba lô ngoài bánh lương khô, nước uống, thịt khô và bánh nướng ra, còn có rất nhiều thuốc.

Đương nhiên, đại bộ phận vẫn là đồ ăn và nước.

Kỳ thực, thứ tôi muốn tìm nhất là gậy huỳnh quang.

Tôi vừa phân loại đồ đạc, vừa tiếp tục lật tìm.

Trong ba lô của Liễu Dục Chú không có gậy huỳnh quang, trong ba lô của Ngô Mậu thì được cái có một bó nhỏ.

Rõ ràng, đồ Phùng Bảo bỏ vào ba lô cho tôi phải phong phú hơn một chút so với Ngô Mậu.

Liễu Dục Chú thì vì lúc đó chúng tôi đi lạc nhau, vậy nên trong ba lô của gã liền chỉ có một số đồ ăn đơn giản.

Kiểm đếm một chút số lượng gậy huỳnh quang, tôi đem chúng chia thành ba phần bằng nhau.

Tiếp đấy lại đem tất cả đồ ăn, và cả thuốc chia ra, cất lại vào trong ba lô của mỗi người.

Điều đáng để nhắc đến là, ở dưới đáy cùng ba lô của Liễu Dục Chú, hóa ra còn có ba cái túi ngủ giản tiện, đây phải nói là giúp đỡ lớn cho chúng tôi.

Tử môn nhiệt độ thấp, còn cả nửa đêm gió lớn, có cái túi ngủ chắn gió, không những tránh được côn trùng, mà càng giảm thiểu khả năng dính bệnh.

Sau khi làm hết tất cả xong, ba người chúng tôi bèn ở vị trí chân tường mở túi ngủ ra chui vào trong.

Ngao sói thì đến trước mặt tôi, nằm bò xuống.

Thân người to đùng của nó vừa vặn chắn gió cho tôi.

Ngô Mậu vặn vẹo túi ngủ, định lại gần tôi.

Ngao sói cũng không động đậy, chỉ là phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp, Ngô Mậu vội vàng không nhúc nhích nữa...

Ăn xong đồ ăn, cộng thêm nằm xuống, sự mệt mỏi của cơ thể liền không chống đỡ nổi nữa.

Tôi nhắm hờ mắt lại, mê mệt muốn chìm vào giấc ngủ.

Kết quả tôi lại cứ cảm giác có chút bất thường, sau lưng lạnh buốt ra, giống như có gió...

Nhưng chúng tôi dựa vào chân tường thành mà, lấy đâu ra gió thổi thẳng vào sống lưng tôi?!

Nhưng cơn buồn ngủ này thực sự quá mạnh, phản ứng bản năng của bản thân bảo với tôi, sợ là hôm nay chuyện quá nhiều, dưới lòng đất quá bức bối, dẫn đến việc tôi bây giờ mới có thứ cảm giác này.

Mí mắt càng nặng, đã sắp nhắm lại rồi.

Nhưng ý thức lại bảo với tôi, tuyệt đối không đơn giản như vậy, quyết không thể mà cũng không được phép cầu may...

Tôi cố gắng gượng mở mắt, từ trong túi ngủ bò ra ngoài.

Ngao sói cũng bò người dậy, nó quay đầu lại, con ngươi màu xanh chằm chằm nhìn tôi, cái đầu nó còn lắc lư trái phải, dường như đang biểu thị nghi hoặc.

Tôi quay đầu, rút cái túi ngủ ra, chằm chằm nhìn khe nứt giữa tường thành và mặt đất, đồng thời thò tay bới bỏ cát ở đó ra.

Chẳng mấy chốc, cát đã được dọn ra.

Tôi đưa tay phủ lên trên khe nứt, cảm nhận tỉ mỉ.

Ban đầu chẳng có cảm giác gì, bản thân cảm quan của con người bèn đã rất đặc biệt, gió lạnh sau lưng cho dù là một tia đều rất dễ phát giác, bị người ta nhìn chằm chằm, cũng rất nhanh sẽ có phản ứng, nhưng khi người ta đi quan sát một cách chi tiết tỉ mỉ, thì cái cảm giác đó ngược lại trở nên yếu ớt đến cực điểm.

Tôi liên tục giữ yên bất động, tay vẫn cứ phủ lên trên khe nứt.

Động tác này của tôi, đồng thời cũng gây ra sự chú ý cho Ngô Mậu và Liễu Dục Chú.

Hai người cũng từ trong túi ngủ ra ngoài.

Liễu Dục Chú nhíu mày, thần sắc nghi hoặc khó hiểu, hỏi tôi đang làm gì?

Ngô Mậu thì mặt ngái ngủ, y dụi dụi mắt, còn đang ngáp ngủ.

Tôi không trả lời Liễu Dục Chú, vẫn cứ giữ nguyên động tác đó không thay đổi.

Chỉ có điều, tôi đợi phải tới tận mười mấy phút, mà đều không tiếp tục cảm nhận được luồng gió lạnh đó nữa.

Đúng thật là ảo giác?

Hơn nữa tôi không chỉ là đợi gió, mà còn dùng gậy khóc tang đánh gõ vào vị trí khe nứt một phát, thứ truyền lại là tiếng coong coong mang chất cảm đặc ruột.

Phía dưới cũng không thể nào có lối đi ngầm nào.

Thời điểm này, Ngô Mậu đều đã dựa vào tường thành ngủ mất rồi.

Liễu Dục Chú thì vẫn luôn nhìn tôi, đầu mày gã liên tục chưa hề giãn ra.

“Vừa nãy, có gió, chỗ này lẽ ra không nên có gió.” Giọng tôi khản đặc mở miệng, đồng thời nhìn sang Liễu Dục Chú.

“Bây giờ thì sao?” Liễu Dục Chú bình tĩnh hỏi.

“Không có...” Tôi lắc lắc đầu, đầu mày đều đã nhíu chặt thành một chữ Xuyên.

“Dưới lòng đất quá ngột ngạt bức bối, tâm tính của cậu đã rất mạnh rồi, đổi thành tôi, cũng chưa chắc có thể ở dưới lâu như vậy.” Liễu Dục Chú tiếp tục nói: “Ảo giác, chỗ đặc ruột, sẽ không có gió, nghỉ ngơi đi.”

Lúc này tôi đích thực cũng không trụ tiếp nổi nữa, chỉ có thể lại lần nữa về trong túi ngủ nằm xuống.

Vẫn cứ giữ nguyên động tác quay lưng vào tường thành đó, có điều lần này, không còn có cảm giác gió lạnh nữa.

Liễu Dục Chú về trong túi ngủ, Ngô Mậu cũng chui vào trong túi ngủ tiếp tục ngủ.

Rất nhanh, bên chỗ Liễu Dục Chú đã không có động tĩnh, chỗ Ngô Mậu cũng truyền lại tiếng ngáy khe khẽ.

Tôi hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn nhìn màn đêm trên bầu trời, ánh trăng vẫn cứ lạnh lẽo, sao trời cứ vẫn lốm đốm.

Nhưng tường thành lại khiến ba người chúng tôi trông vô cùng nhỏ bé...
Bạn cần đăng nhập để bình luận