Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1038: ĐƯỜNG

Tôi trầm mặc, không nói một lời.

Phất trần trong tay Liễu Dục Chú đã đổi một phương vị, tầm mắt cũng đang nhìn quét qua lại trên ba mặt tường kia.

Tiểu Hắc gầm gừ khẽ một tiếng, con ngươi ánh sắc xanh, toát lên một vẻ hung hãn.

Bầu không khí tĩnh mịch, kéo dài khoảng chừng nửa khắc đồng hồ.

Tôi khàn giọng mở miệng: “Đường không thể nào không có, chứ nếu không, những người thợ đó không thể nào tự nhiên xuất hiện ở tận cùng của hành lang này, để đào ra lối đi kia được.”

“Xác chết của bọn họ không giống với xác chết lúc trước ở Sinh môn, tôi từng nhìn qua xác chết trong lối đi của Sinh môn, toàn bộ đều là tướng Ngũ kỵ Ngũ tuyệt, những người thợ đó đều không có, bèn đại biểu cho bọn họ chưa từng chạm vào cát đen, từng chạm vào, đều sẽ bệnh chết.”

“Trong đây nhất định có một dạng công tắc nào đó, những người thợ này sau khi đi qua bị kích hoạt, thả cát đen ra ngoài, bịt kín đường đi ở đây. Hoặc là bị thầy thợ kích hoạt, hoặc là còn có người khác.” Tôi nhanh chóng giải thích một lượt.

Tiếp đấy tôi rút Định la bàn ra, cúi đầu nhìn biến hóa của kim chỉ, đồng thời cũng đang tỉ mỉ quan sát phương vị ở đây.

Tôi vô thức nhìn sang cát đen ở phía dưới.

Cái cảm giác hắc ám sâu thẳm, muốn nuốt trọn người ta đó liên tiếp dâng tràn trong lòng.

Lúc này, kim chỉ của la bàn xuất hiện hiện tượng đầu kim chìm xuống.

Đồng thời phương vị ở đây, vẫn cứ là Khôn vị, cũng chính là chúng tôi vẫn đang ở trong phạm trù Tử môn, theo suy đoán của tôi, chúng tôi phải đi qua gian phòng kín bưng bị cát đen lấp đầy này, phương vị mới sẽ thay đổi.

Điều duy nhất khiến người ta thở phào một hơi, chính là kim chìm là cái chết không bình thường, có oán khí, nhưng lại không ác, bèn đại biểu ít nhất ở chỗ này, không có hung hồn ác quỷ gì.

Sau khi quan sát mấy phút xong, tôi có một cảm giác chẳng biết xuống tay từ đâu.

Chủ yếu là tôi có thể quan sát được quá ít...

Ở đây có kết cấu cạm bẫy, bèn chắc chắn có liên quan tới phương vị Bát quái, phàm là để chúng tôi nhìn thấy bất cứ chỗ nào có vết tích liên quan đến Bát quái, hoặc là vật phẩm, tôi đều có thể suy diễn ra được chỗ này nên đi qua như thế nào.

Nhưng bây giờ lại chẳng nhìn thấy gì cả...

Trên trán bắt đầu rỉ mồ hôi, lòng bàn tay tôi nắm chặt lấy Định la bàn.

Cảm giác thót tim bắt đầu mạnh lên, tôi vụt nhắm mắt lại, cực lực khiến bản thân giữ trấn tĩnh.

Trời xui đất khiến thế nào, trong đầu tôi lại vọt ra một hình ảnh, chính là cảnh tượng trong giấc mơ kia, tôi nhìn chỗ cát đen đó, giống như trong số cát đen đó có bàn tay thò ra ngoài, định túm hờ vậy...

Chỉ có điều không có bàn tay nào có thể thò ra ngoài, bởi vì cát đen có một cảm giác lưu động, giống như ai muốn ra ngoài, lập tức liền bị nghiền nát.

Tôi đột ngột lại mở mắt ra, cúi đầu, chòng chọc nhìn thẳng vào chỗ cát đó.

Tôi rút từ thắt lưng ra một cây gậy huỳnh quang có ánh sáng đã bắt đầu trở nên ảm đạm, vứt nó lên trên bề mặt cát đen.

Một cảnh tượng quái dị bèn phát sinh.

Hạt cát vốn đứng im, giống như biết chảy xuôi vậy, lập tức cây gậy huỳnh quang đó liền bị nuốt trọn vào trong, biến mất sạch sẽ...

Mí mắt tôi giật điên cuồng, lại rút gậy khóc tang ở thắt lưng ra, sau đó cúi người xuống, gần như là nằm bò trên rìa cửa ra của hành lang này, đem gậy khóc tang cắm vào trong cát đen.

Lúc gậy vừa cắm vào trong, không có bất kỳ lực cản nào, giống như để vào trong một đám bông vậy, vô cùng nhẹ nhàng.

“Cát ở đây, dạng giống như cát chảy, sau khi xuống dưới trong nháy mắt sẽ nuốt trọn người ta, dính vào hạt cát sẽ nhiễm bệnh dẫn đến chết, nhưng cát chảy sẽ không cho người ta cơ hội, trực tiếp chôn sống người ta luôn.” Tôi nhanh chóng đưa ra suy đoán, tim đập chân run nói.

Tôi đang chuẩn bị rút gậy khóc tang về, nhưng trên mặt đột nhiên cảm nhận được một cơn gió lúc có lúc không, thứ gió này toát ra một luồng hơi ấm, vuốt qua mặt tôi.

Thứ hơi ấm này, là kiểu hơi ấm từng cảm nhận được ở Sinh môn!

Đồng tử mắt tôi lập tức co mạnh, thần kinh trở nên căng thẳng cao độ, theo bản năng liền nhìn về phía gió thổi tới.

Giây phút ánh mắt dừng lại, hướng tôi nhìn bèn là hướng Đông Bắc, Đông Bắc theo lý lẽ ra là phương vị của Sinh môn.

Thứ liền nhìn thấy, là chỗ rìa phần góc của vách tường màu đen.

Đầu mày tôi nhíu chặt, chỉ có điều màu đen ở bên đó, khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, cảm giác chất thực dường như giảm đi không ít, không còn dày nặng và chật chội như thế nữa.

Do dự một chút, tôi lại rút ra một cây gậy huỳnh quang.

Chỉ dùng mắt áng chừng khoảng cách một chút, tôi cảm thấy bản thân chưa chắc đã có thể ném chuẩn, bèn lên tiếng gọi Liễu Dục Chú, giúp tôi một tay.

Tôi đứng dậy, đang định chỉ phương vị cho Liễu Dục Chú, nhưng một phát thế này, cái cảm giác chật chội và dày nặng đó lại tới rồi.

So sánh với cảm giác này, liền giống như vừa nãy thứ tôi nhìn thấy là hư không, bây giờ lại thành thực chất vậy...

Đột nhiên, tim tôi liền bắt đầu đập điên cuồng, đột ngột nghĩ tới một khả năng...

Hồi đó lúc tôi ở dưới đáy đầm nước đó của Khâu Xử Đạo Quan tinh trạch, trước khi vào trong nội trạch của Âm trạch, tôi liền không nhìn thấy được lối đi.

Vẫn là bởi vì tấm phù điêu nửa khuôn mặt Kế Nương đó, khiến tôi phát hiện ra lối vào, chỗ đó sử dụng phương pháp xây dựng đặc thù, lợi dụng góc độ, gấp khúc của góc nhìn trong nước, dẫn đến lối đi bản thân đang tồn tại, gần như khó có thể được mắt thường nhìn thấy.

Nếu không phải tôi thông qua sắp xếp bày bố Cửu tinh, xả bỏ tất cả nước, lại cộng thêm cơ duyên trùng hợp, tôi căn bản không thể tìm thấy nội trạch của Khâu Xử Đạo.

Ở đây chắc chắn có một con đường, lẽ nào, phương pháp xây dựng ở đây, cách làm khác nhau nhưng lại mang cùng kết quả?

“La Thập Lục?” Liễu Dục Chú nghi hoặc gọi tôi một tiếng.

Tôi định thần lại, lập tức liền chỉ chỉ phương vị với Liễu Dục Chú, đồng thời tôi đem gậy huỳnh quang đưa cho Liễu Dục Chú.

Cúi người xuống, giữ nguyên động tác vừa nãy, lại giơ tay chỉ sang chỗ đó.

Tôi trầm giọng mở miệng, bảo Liễu Dục Chú vứt gậy huỳnh quang qua.

“Vù!” một tiếng khẽ vang lên, giây tiếp theo, gậy huỳnh quang bèn vẽ ra một đường vòng cung trên không trung.

Giây phút mắt nhìn liền sắp chạm tới vách tường đen xì, nó lại phụt một tiếng, ngập vào trong thân tường...

Tim tôi vụt co thắt mạnh lại.

Ánh sáng ảm đạm dần khuếch tán ra.

Để lộ ra một cầu thang không lớn, chỉ có thể đủ cho một người đi qua.

Chỗ đó, đúng thật là có một lối đi!

Chỉ có điều ánh sáng ở đây quá tối, còn có vách tường thực chất này, cùng với chỗ này trên góc độ đồng thời cũng đã qua xử lý, nên khó có thể nhìn thấy.

“Đường!” Ngô Mậu mừng rỡ kêu lên.

Giây tiếp theo, sắc mặt của y lại trở nên khó coi, ngoảnh đầu nhìn sang tôi: “La tiên sinh, đi qua kiểu gì?” Rõ ràng, dựa vào thuật phong thủy của Ngô Mậu, y không có năng lực phân tích những vấn đề này, chỉ có thể hỏi tôi.

Đồng thời, việc này đối với tôi mà nói cũng rất khó khăn.

Bởi vì hiển nhiên, đây chính là một cạm bẫy từ chối cho người ta lại đi qua.

Sau khi đuổi tất cả người tới bên ngoài Tử môn xong, bèn xả đầy cát đen ra chỗ này, muốn thông qua cát đen, nhất định sẽ nhiễm bệnh, hoặc là trực tiếp bị vùi lấp luôn trong cát đen.

Tôi cúi đầu nhìn nhìn Định la bàn, lại lần nữa phân tích phương vị xong, hạ giọng nói: “Vị trí đó, mới là cổng xả khí của Tử môn, có điều so với Sinh môn không chỉ có khí lạnh, cũng có cả sinh khí, khí của cả vùng đất Kim thần Thất sát, đều từ đây xả ra, vừa nãy tôi bèn cảm nhận được luồng khí đó, nên mới phát hiện ra vị trí. Nếu không phải nằm bò xuống, vừa vặn góc độ đối ứng, thì không cảm nhận thấy được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận