Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1048: THẬP NHỊ SÁT TRÊN MẶT!

“Vậy chỗ này, tại sao có bích họa của một người...” Giọng của Liễu Dục Chú đột ngột im bặt.

Gã nhấc tay, trong tay đã rút kiếm đồng thau ra.

Lúc này vị trí mà Liễu Dục Chú đang đứng, là phương hướng đối diện với đầu quan tài.

Kỳ thực phương vị chỉnh thể của chỗ này là Ngũ Hoàng Trung, vậy nên toàn bộ đều là Trung vị trong Ngũ hành, không có phân chia Phong thủy càng chi tiết hơn nữa, bất luận là chỗ của quan tài, hay vị trí của vách tường, chúng đều là cùng một ý nghĩa.

Tôi nhanh chân đi tới bên cạnh Liễu Dục Chú.

Quả nhiên nhìn thấy, trên vách tường này, có một thân người điêu khắc, xen kẽ trong các loại “Thú” đó.

Chỉ nhìn bích họa, người này thân hình gầy gò, hơn nữa đầu mặt rất nhọn, ngũ quan trong bích họa rất không rõ nét, nhưng đều cho người ta một cảm giác gian xảo...

Hơn nữa Định la bàn trong tay tôi, trước thời điểm này đều là xoay loạn không có định số.

Sau khi đến đây xong, hóa ra liền trước tiên dừng lại ở Tốn vị, tiếp đấy lại là Tỵ vị, rất nhanh lại nhảy đến Bính vị!

Đây là kim đường, nếu không về vạch giữa, chính là cư trú có họa, bây giờ phương vị này, bèn là bên dưới chín tấc có đồ cổ thủ cựu, cư trú thì ra nữ tử tửu sắc, vu sư, người cô quả bần hàn!

Mặt tôi liên tục biến sắc, hơi cúi đầu nhìn xuống dưới chân một cái.

Phía dưới chúng tôi, vừa nãy bao nhiêu xác khô như thế, còn có Âm dương tiên sinh, đồ cổ đúng thật không ít, xem theo niên đại, thì la bàn rơi vào tay tôi, và cả món đồ hỗn hợp giữa đồng và bạc để đựng cát đen đó, cũng là đồ cổ.

Vừa nãy tôi từng sờ qua cái xác chết đó, có thể khẳng định, đó không phải là đàn bà, mà có thể xây dựng vùng đất Kim thần Thất sát, có thể khiến Âm dương tiên sinh bán mạng cho y, quyết không thể nào là cô quả bần hàn.

Lại nhìn cái khuôn mặt đơn giản trên bích họa đó, trong đầu tôi nghĩ đến hai chữ Vu sư đó.

Hơi nghĩ nhiều thêm một chút, thì còn đúng thật là như vậy.

Từ cổ vùng đất sa mạc, xuất hiện nhiều người mang Vu thuật, thậm chí còn có một số tiểu quốc sa mạc bị những người này nắm quyền khống chế.

Tôi suy nghĩ chỉ là trong nháy mắt, mà lúc này Liễu Dục Chú đã nhấc tay lên, kiếm đồng thau trong tay gã, lại trực tiếp đâm thẳng lên trên vách tường đó!

“Chỗ này, độ cao hơi lồi lên chút ít, cậu không phát hiện sao?” Liễu Dục Chú đột nhiên nói.

Trên la bàn lập tức phát ra âm thanh “rẹt rẹt!”, ánh mắt tôi hướng lên trên nó.

Vừa hay giây phút này, kiếm của Liễu Dục Chú đã phá một bộ phận vách tường ra...

“Liễu đạo trưởng, đừng vội...”

Trên trán tôi mồ hôi túa ra dày đặc, lập tức giơ tay, định cắt ngang động tác của Liễu Dục Chú.

Chỉ có điều, lời này tôi vừa nói được một nửa, thanh kiếm đồng thau đó, đã hoàn toàn phá vách tường ra rồi, hoặc là, lúc gã đâm vào trong, vách tường liền tự nứt ra rồi...

Vết nứt, xuất hiện men theo bức bích họa đó...

Giây tiếp theo, la bàn vốn đang từ từ chuyển thành kim xoay, đột nhiên bắt đầu chuyển động nhanh chóng!

Cái tiếng rẹt rẹt đó, thì là lớn nhất trước giờ tôi từng nghe.

Kim xoay đó, cũng là mạnh nhất mà trước giờ tôi từng thấy, thậm chí còn mạnh hơn so với mấy chục hàng trăm cái hình nhân da người trên núi lúc đối phó Trương Nhĩ!

Hơn nữa giây tiếp theo, đột nhiên rắc một tiếng...

Kim chỉ của Định la bàn, lại còn bay chéo vểnh cả lên!

Giống như bị người ta bẻ hỏng vậy!

Cùng lúc này, tim tôi đột ngột co thắt lại một phát, giống như có một đôi tay, bóp thật mạnh lấy tim tôi vậy, gần như muốn bóp nát trái tim tôi.

Định la bàn, lại đã bị tổn hại rồi?!

Đây phải là thứ khí dữ mạnh mẽ đến mức nào?!

“Lùi sau Liễu đạo trưởng!” Tôi ngoài kinh hãi, vụt nhấc tay lên túm lấy bả vai của Liễu Dục Chú, định lôi giật gã ra sau.

Nhưng Liễu Dục Chú lại không nhúc nhích chút nào.

Thân người của Liễu Dục Chú vốn đã cao lớn sừng sững, phải cao hơn tôi cả nửa cái đầu, gã bất động, tôi căn bản bèn không kéo nổi.

Tôi cũng không ở yên tại chỗ, nhanh chân lùi đến vị trí cửa hang ở trung tâm đó, nhanh chóng cất Định la bàn đi.

Lúc này Định la bàn hỏng hóc, liền không có tác dụng gì khác nữa, căn bản cũng không thể nào dùng để trấn sát được.

Liễu Dục Chú vẫn cứ đứng ở đó không nhúc nhích tý chút nào, một tay nắm kiếm, mũi kiếm vẫn cứ cắm ở trên tường.

Cùng với sự tróc lở của thân tường, tôi nhìn thấy cái “thứ” được khảm ở trong tường.

Không, đó không phải là thứ gì, mà là một cái đầu người...

Cái đầu nhọn hoắt, đúng thật là khớp với tướng mặt của bức bích họa vừa nãy.

Ngoài ra cái đầu này không phải là xác khô, mà ánh lên màu xanh thẫm u ám, thậm chí còn không có vết tích thối rữa.

Hơn nữa, hai con mắt của nó còn là đang mở...

Trong con ngươi ánh sắc xanh, thậm chí còn vằn lên từng tia đường vân màu đỏ thẫm.

Càng kỳ dị hơn là, phía dưới đầu của nó hóa ra còn có cơ thể, mà cơ thể này không mảnh vải che thân, toàn bộ thân người trông rất cường tráng, chỉ có điều lúc đến vị trí phía dưới bụng dưới, lại biến thành khô đét, trên da của nó có dấu vết khâu vá rõ nét, hình thành vết sẹo như con rết.

Thân người này là do hai khúc xác chết khâu vá lại với nhau! Thậm chí tứ chi của nó, cũng là như vậy!

Tôi trong nháy mắt liền hiểu ra, thân thể và tứ chi này của y, đều không phải là của bản thân! Cơ thể của bản thân y ở bên trong quan tài, những thứ này đều là xác chết khác lắp ghép mà thành, hơn nữa nhìn từ trên màu da, đều là xác thanh thi...

Toàn thân tôi đều dày đặc da gà, chòng chọc nhìn cái khuôn mặt nhọn hoắt đó, lông mày y dài mảnh, đuôi mắt cũng rất dài mảnh, đúng là một đôi mắt hồ ly, tướng mạo này có thể nói là phong cách dị vực, nhưng cũng thực sự là gian xảo.

Cái đầu này, căn bản bèn không hề bị người ta đem đi, mà luôn vùi ở trong vách tường!

Cái cỗ quan tài bằng ngọc đó, chẳng qua chỉ là một cỗ quan tài giả! Xác chết này, mới là xác thật!

Tư duy trong đầu óc, trong nháy mắt trở nên nhanh khác thường, thậm chí tôi còn càng nhanh hơn đi quan sát tướng mặt của cái xác chết này.

Tướng mặt của y, càng đáng sợ hơn!

Là tướng cách Thập nhị sát cực kỳ hiếm gặp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận