Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1052: TIỂU NHÂN KHỎE MÀ CÔNG TỬ BỆNH

Đồng tử mắt Ngô Mậu đột nhiên co mạnh một phát, tiếp đó hai mắt trợn lên cực to.

“Âm dương tiên sinh xem tướng mặt người ta, còn mày thì đang phá tướng tao? Phá tướng, là phá mệnh?!”

Mặt tôi cũng hơi biến sắc, chỉ có điều Ngô Mậu có thể phân tích ra được, việc này cũng là bình thường.

Không giải thích nhiều thêm, tôi đứng vững thân người, lại định lao lên trước.

Ngô Mậu có giấu giếm không sai, nhưng tôi trải qua không ít chuyện, thân thủ cũng được tôi luyện nhiều lần, lại cộng thêm mệnh số, Ngô Mậu chắc chắn là đánh không lại được tôi.

Ánh mắt của Ngô Mậu đột nhiên mập mờ, cười khẩy nói một câu: “Mày biết, cái con ngao sói đó của mày thế nào rồi không?!”

Lòng tôi vụt nghẹn lại một phát.

Ngô Mậu lạnh như băng nói: “Rất dữ, rất khó giết...”

Y còn chưa dứt lời, giọng của tôi liền càng lạnh hơn: “Mày đang nói dối!”

“Mắt trái phải nhìn lung tung, rình mò lừa lọc, mày không lừa nổi tao!” Tôi câu chữ chắc nịch, đạp bước lên trước, đồng thời giọng nói càng nghiêm khắc hơn.

Ngô Mậu đột nhiên lắc lắc đầu, y cười khẩy một tiếng, nói: “Tự mình kiếm cớ cho mình, tự an ủi?”

“Răng nghiến mà đầu lắc, tướng đó độc hận, người ắt gian tham! Lưỡi hẹp mà dài, giặc trọc gian trá, mày nói chuyện hở răng, hàm răng còn lộn xộn không đều! Ngô Mậu, không phải mày đang nói dối, thì còn ai đang nói dối nữa!” Hai tay tôi tráo đổi gậy khóc tang và dao găm đỡ âm linh, lúc lao lên được nửa đường, bèn trực tiếp lần nữa vung gậy khóc tang lên.

“Đương đầu nhất bổng!” Tôi quát lớn một tiếng, âm thanh vang vọng chấn động trong không gian nhỏ hẹp này!

Ngô Mậu đột ngột lùi sau, không hề đối đầu với tôi!

Thần sắc y càng xảo trá hơn.

Ba bước gộp thành hai bước, hóa ra lùi tới bên cạnh Liễu Dục Chú!

Đương đầu nhất bổng này của tôi đánh hụt, lúc nhìn về bên phía y, càng là từng cơn sợ hãi mãnh liệt, tim không ngừng đập điên cuồng.

Liễu Dục Chú lúc này vẫn cứ rũ đầu xuống, chẳng phản ứng gì.

Chỉ có điều cái đầu xác chết đè trên bả vai gã đó, chẳng biết từ lúc nào đã rời khỏi vai gã, lại lần nữa dính sát ở trên tường.

Lúc này, nước da màu xanh đó của y, dường như còn u ám hơn nhiều so với Dương Thanh Sơn, tướng cách Thập nhị sát trên mặt ngày càng rõ rệt, hai con mắt dài hẹp càng giảo hoạt hơn.

Giống như vừa nãy y bèn liên tục âm thầm bàng quan tôi và Ngô Mậu đánh đấu...

Ngô Mậu không đếm xỉa đến xác chết, đột nhiên kiếm của y, kề lên trên cổ của Liễu Dục Chú.

Động tác này nhanh nhẹn ác liệt, y không ngừng cười khẩy, liếm liếm môi, cứ như thế nhìn tôi, không nói một lời.

Tôi chòng chọc nhìn y, trên trán túa mồ hôi, bước chân khựng lại tại chỗ.

“Ồ? Tao tưởng mày còn sẽ lao lên, không chút do dự tiếp tục dùng cái gì mà Đương đầu nhất bổng kia nữa chứ?” Ngô Mậu cười một cách rất gian trá, đồng thời cũng rất đắc ý.

Giây tiếp theo, y lạnh lùng nham hiểm đến cực độ, nói: “Vậy tao có thể bảo đảm, kiếm này của tao, phải nhanh hơn một chút.”

Mồ hôi trên trán tôi lăn xuống từng giọt to đùng, trong mắt ánh lên một tia kinh hãi.

Góc độ này của Ngô Mậu đặc thù, Liễu Dục Chú là dựa nghiêng lên trên tường, hơi lệch sang phải một chút, Ngô Mậu lúc này thì nghêng đầu đối diện với cái đầu xác chết đó.

Lúc này cái đầu xác chết đó lại có sự thay đổi rồi, con ngươi vốn ánh lên vằn máu, giống như xẹt qua một tia sáng âm u lạnh lẽo, bèn giống như người chết chớp chớp mắt vậy.

Có điều rất nhanh tôi liền phát hiện, thứ ánh sáng này đến từ kiếm của Ngô Mậu, là ánh sao do kiếm phản chiếu qua.

“Cũng chẳng cần sợ hãi như thế, tao đúng thật không phải là người tùy tiện ham giết chóc, La Thập Lục ánh mắt này của mày cũng không cần thiết đâu.”

Ngô Mậu lúc này rõ ràng đã đắc ý quá mức rồi, y thậm chí đều chẳng nhìn Liễu Dục Chú, chỉ là một tay kề kiếm, chính diện khuôn mặt toàn bộ đều nhìn sang tôi.

“Chỉ cần mày nghe lời, chúng ta vẫn có thương có lượng, mày chẳng phải cũng muốn tao nghe lời sao? Chúng ta kiểu gì cũng phải có một người cúi đầu, đúng chứ?”

“Sư tôn tao từng nói, bên dưới này sẽ có một truyền thừa của Âm dương tiên sinh, chúng mày lên đây rồi, chắc chắn cái gì nên cầm đều cầm rồi, đồ bỏ hết ra, đem đồ của Địa tướng Kham dư cũng giao ra, rồi lại đâm xuyên lòng bàn tay mày, kiếm này của tao, liền sẽ không trượt xuống dưới.”

“Chứ nếu không, mày muốn lại nhìn thấy Liễu Dục Chú Liễu đạo trưởng, liền chỉ có thể đợi Thanh minh năm sau đốt tiền...” Giọng nói của Ngô Mậu đột ngột ngừng lại, lắc lắc đầu, tiếp tục nói: “Không, là đường xuống hoàng tuyền, chúng mày làm bạn.”

Lúc này, vẻ kinh hãi trong mắt tôi càng nhiều hơn, trên trán mồ hôi sớm đã như tắm...

Bởi vì trong mắt cái đầu xác chết đó sau khi bị ánh sao phản chiếu qua xong, liền trở nên ảm đạm.

Ngược lại là Liễu Dục Chú đang liên tục rũ đầu, thì ngẩng đầu lên, máu chảy ra trên trán gã, đã biến thành vảy máu màu đen đỏ.

Ánh mắt của gã đã thành cái kiểu dài hẹp đặc hữu của trúng vong, đạo sĩ trúng vong, càng cho người ta một thứ cảm giác ngột ngạt bức bối không nói ra được.

Đúng thật chính là Âm thịnh Dương suy, tiểu nhân khỏe mà quân tử bệnh!

Tôi vẫn còn chưa được coi là quân tử, nhưng Liễu Dục Chú thì tuyệt đối là quân tử!

Lúc bầu chính khí lẫm liệt đó của gã bị tà quái đè xuống, không chỉ là khiến người ta khiếp sợ thứ hung tàn của tà quái đó, mà càng khiến người ta khóc thương cho nỗi bi ai của chính khí đó!

“Liễu đạo trưởng...” Giọng tôi khản đặc, lồng ngực co giật đau đớn, từng đợt cảm giác nghẹt thở mãnh liệt xộc tới.

“La Thập Lục, mày đừng có giở trò vòng vo tam quốc gì nữa!” Ngô Mậu thì rõ ràng trở nên tức giận.

Chỉ có điều giây tiếp theo, Ngô Mậu cũng phát giác ra bất thường rồi.

Khóe mắt của y liếc sang bên phải, lúc này Liễu Dục Chú cũng ngoảnh đầu nhìn Ngô Mậu.

Đầu của Liễu Dục Chú còn nghiêng nghiêng, Liễu Dục Chú thường ngày, tuyệt đối sẽ không làm ra kiểu động tác này, bởi vì nó toát lên vẻ ngả ngớn.

Gã không hề quản thanh kiếm kề trên cổ chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận