Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1061: MỘT VIÊN ĐAN, CỨU LIỄU DỤC CHÚ

Tôi rùng mình một phát, ý thức đang liên tục trên bờ hôn mê, một phát liền trở nên tỉnh táo hơn không ít.

“Còn dùng cả Tống thần châm, Liễu Dục Chú đang liều hết tất cả...” Sự nghiêm khắc trong giọng điệu của Dương Thanh Sơn, dường như còn toát lên vài phần phức tạp.

“Xác kỳ thi này quá dữ, bản thân y chính là phá xác, ta nhìn thấy các cậu ở đây, ta không thể xuống dưới, cần đi phá trận trước, nếu không thứ phá xác do bảy thân xác thanh thi tổ hợp thành này, ta đều sẽ bị ảnh hưởng, vốn tưởng rằng các cậu có thể miễn cưỡng trụ lại không chết là được, không ngờ rằng lại trấn được y...”

“Ngao sói, đưa Liễu Dục Chú đi trước, ta sẽ đưa La Thập Lục ra ngoài.” Trong giọng điệu của Dương Thanh Sơn toát lên vẻ ra lệnh.

Ngao sói lại nhìn tôi một cái, gầm nhỏ một tiếng, xoay chuyển thân người, trực tiếp nhảy vọt lên một phát, từ chỗ cửa hang đó lao ra ngoài.

Vào giây phút tôi ngã ra phía trước, Dương Thanh Sơn một phát liền đỡ lấy tôi, hắn một tay thành chưởng, dùng đầu ngón tay liên tiếp điểm nhiều phát ở ngực tôi, rồi lại móc ra một cái hộp bằng ngọc, bên trong hiển nhiên bèn là viên Thiện thi đan đó!

Tôi ngậm chặt miệng, trợn to mắt, nhưng lại không há miệng.

“La Thập Lục, cậu làm gì vậy?” Đầu mày Dương Thanh Sơn nhíu chặt.

Ánh mắt tôi đỏ ngầu, chằm chằm nhìn đối diện với Dương Thanh Sơn.

“Chỉ có một viên đan, cứu Liễu Dục Chú.” Tôi rặn từ kẽ răng ra tiếng nói, chỉ sợ tôi mở miệng, liền bị Dương Thanh Sơn nhét Thiện thi đan vào.

“Mạng của hắn, so với cậu không...” Dương Thanh Sơn mở miệng.

Tôi lắc lắc đầu, trên mặt nở một nụ cười thảm.

Tôi không hề tiếp tục nói gì khác nữa với Dương Thanh Sơn.

Chỉ có điều tôi tin Dương Thanh Sơn có thể nhìn ra được lựa chọn từ trong ánh mắt tôi.

Lại là một tiếng than khẽ, Dương Thanh Sơn không tiếp tục ép buộc tôi nuốt Thiện thi đan, chỉ là lại nói một câu, bảo tôi tốt nhất có thể trụ được, hắn tạm thời cầm máu cho tôi rồi, nếu như tôi có thể trụ được đến khi hắn đưa tôi rời khỏi vùng đất Kim thần Thất sát sắp sụp đổ này, viên đan này là của Liễu Dục Chú, nếu tôi không trụ được, vậy thì đừng có trách hắn.

Nói rồi, Dương Thanh Sơn liền cõng tôi lên lưng, hắn không hề lập tức rời đi, mà nhanh chóng lách người đi một vòng ở trong không gian nhỏ hẹp này.

Tôi mơ hồ nhìn thấy hắn dừng lại một chút ở trước cái xác kỳ thi đó, sau đấy hắn dường như nhặt thứ gì đó lên, tiếp đó mới cõng tôi từ chỗ cái cửa hang đó chui ra ngoài.

Kỳ thực tôi rất muốn nhắm mắt, vì đã quá yếu ớt, chỉ có điều tôi không dám nhắm, bởi vì chắc chắn giữa tôi và Liễu Dục Chú, Dương Thanh Sơn sẽ chọn tôi...

Sau khi lao ra khỏi hang, tôi miễn cưỡng có thể nhìn thấy, chỗ mà chúng tôi đang đứng, là một khu vực hơi có chút lõm xuống, xung quanh là tường thành cao mười mấy mét, dưới chân thì là một nấm mồ cực lớn, đường kính ít nhất phải tới gần ba chục mét...

Phía trước nấm mồ, còn có một tấm bia đá khổng lồ, lúc này, đang ầm ầm đổ xuống bên phía chúng tôi.

Dương Thanh Sơn cõng tôi bay người sang một bên, trực tiếp vọt lên trước tường thành, hai chân nhanh như bay đạp lên trên vách tường thẳng đứng, trong nháy mắt liền lên trên tường thành.

Sau khi lên trên đỉnh tường thành xong, tôi mới xác định, chỗ này chính là vị trí trung tâm nhất của tường thành...

Còn đúng là ứng với câu nói đó của Liễu Dục Chú, trực tiếp đi thẳng, đục xuyên chỗ này, liền có thể tới được giếng vàng!

Chỉ có điều, tất cả những việc này làm gì có chuyện đơn giản như vậy.

Ngô Mậu có thể làm được, tuyệt đối có liên quan đến thông tin mà sư phụ y để lại cho y...

Dương Thanh Sơn tiếp tục cõng tôi tháo chạy ra ngoài, ý thức của tôi sau đó thì là mê man mụ mị, lúc thì tỉnh táo, lúc lại hôn mê, tiếp đó lại vụt tỉnh lại, cứ thế không ngừng lặp lại tiếp diễn.

Bên tai liên tục truyền lại tiếng sụp đổ ầm ầm, dường như thứ sụp đổ không chỉ có giếng vàng, mà là toàn bộ phạm vi, kéo theo cả tường thành cũng đang đổ sập...

Không biết đã qua bao lâu.

Cuối cùng đến sau khi Dương Thanh Sơn dừng lại xong, tôi lại nghe thấy Dương Thanh Sơn khẽ thở dài một tiếng.

Tiếp đấy vị trí lồng ngực giống như đâm xuyên vào một thứ gì đó.

“Hắn sẽ không chết.”

Lúc nghe thấy Dương Thanh Sơn nói câu này, thứ ý chí mà tôi đang gắng trụ lại đó, cuối cùng cũng sụp xuống, trước mắt tối sầm, triệt để rơi vào trong hôn mê...

Tôi không biết phải trôi qua bao lâu, chung quy tôi từng tỉnh lại, tôi cảm nhận được cơ thể của mình bị vần vò, lúc thì là trên ngực, lúc thì là cánh tay.

Sau đó tôi lại ngất đi, lặp đi lặp lại...

Ý thức trong não bộ của tôi, cấp thiết muốn tỉnh lại, bởi vì tôi muốn biết, rốt cục đã thế nào rồi...

Liễu Dục Chú có làm sao không... Dương Thanh Sơn có đưa gã Thiện thi đan hay không...

Chỉ có điều, tôi lại mãi không mở mắt ra được.

Ý thức liên tục mê man mơ hồ, vùng vẫy tới lui...

Cuối cùng, khi tôi cảm giác ý thức bắt đầu không còn nặng nề như thế nữa, dường như đã có thể khống chế cơ thể rồi.

Mắt mở khé ra một khe, đập vào trong mắt, là một tý chút ánh sáng ảm đạm.

“Tỉnh... Tỉnh rồi! La tiên sinh tỉnh rồi!” Giọng nói mừng rỡ vang lên bên tai!

Âm thanh này quá lớn, chấn động khiến màng nhĩ tôi phát đau.

Giọng điệu thô kệch, đôn hậu, quen thuộc đó, chẳng phải chính là của Phùng Bảo sao?!

Tôi nỗ lực khiến mắt hoàn toàn mở ra, mới phát khiện tôi đang nằm trong một cái lều.

Bên cạnh là Phùng Bảo mắt đầy vằn máu, vẻ mặt xen kẽ giữa hưng phấn và sốt ruột!

Ngay tiếp đó, cửa lều đột nhiên bị kéo ra.

Chui vào trong là ánh nắng chói mắt, bên tai vang lên giọng nói mừng rỡ của Phùng Quân: “Tỉnh thật rồi?! Tốt quá rồi! Tốt quá rồi!”

Ánh nắng quá chói mắt, tôi lại vụt nhắm mắt lại, Phùng Bảo lập tức liền quát Phùng Quân lại.

Tôi thở dốc một tiếng, nhấc tay lên, làm một động tác ngăn lại, bảo bọn họ đừng đóng lều, kéo rèm cửa ra.

Tiếp đấy tôi gắng gượng định ngồi dậy, Phùng Bảo tới đỡ tôi.

Lúc này, tôi lại còn cảm giác cơ thể của mình không hề yếu ớt như trong tưởng tượng, được Phùng Bảo dìu lấy, tôi từ trong lều chui ra ngoài.

Lúc này tôi căn bản không còn tâm trí đi nhìn xem xung quanh là bộ dạng gì, cũng không muốn hỏi tôi làm sao tới được chỗ này.

Chỉ khản giọng, vội vàng cấp thiết hỏi: “Liễu đạo trưởng đâu?! Anh ta thế nào rồi, không sao chứ?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận