Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1067: LA TIÊN SINH, CẬU BÓI RA RỒI?

Cùng lúc nói xong, tôi đồng thời ngẩng đầu lên nhìn đối diện với Liễu Dục Chú.

Lần này, sắc mặt của Liễu Dục Chú lại không hề có tý chút biến đổi nào.

“Ừ, lão muốn lấy cánh tay tôi, cậu trói tôi qua, cũng hợp lý.”

Ánh mắt tôi hướng lên trên người thợ xây dựng ở bên cạnh, tiếp tục trầm giọng nói: “Thời gian hoàn tất, bèn chốt vào lúc đó đi.”

Người thợ nghe nửa hiểu nửa không, hắn thăm dò hỏi: “Ý là, phải hoàn tất đồng thời với lễ mừng, đúng không?”

Rõ ràng, người thợ này hơi hiểu được vài phần, nhưng biết không nhiều.

Dù sao chuyện này không cách gì che giấu triệt để được cả, bản thân khu phố cũ có bao nhiêu hoàng bì tử như vậy, bèn đã kỳ dị khác thường rồi.

Đặc biệt là trong tình huống cổng chào có vấn đề, bọn họ nghĩ cách giải quyết, bà cụ Hà nhúng tay vào, ít nhiều gì bọn họ cũng sẽ biết được vài phần.

Tôi gật gật đầu, biểu thị hắn lý giải không sai.

Người thợ cúi đầu nghĩ ngợi, một lát sau nói: “Tôi về bàn bạc, xem xem cụ thể sẽ ấn định vào thời gian nào, sau đó lập tức tới thông báo cho La tiên sinh và nhà họ Phùng.”

“Được.” Tôi gật đầu đồng ý.

Người thợ này lập tức quay người, đi ra khỏi nhà họ Phùng.

Liễu Dục Chú đột nhiên lại nhìn sang tôi, nói: “Cậu xác định cậu ổn chứ?”

Tôi thở hắt ra một hơi dài, nói: “Nghỉ ngơi hòm hòm rồi, cả quãng đường đều đang nghỉ ngơi dưỡng sức, hơn nữa còn có thời gian hai ba ngày, tôi không vấn đề.”

Liễu Dục Chú ừ một tiếng, không tiếp tục nói thêm, đi thẳng luôn về phía hậu viện.

Tôi lại lần nữa nhìn sang Lưu Văn Tam và Trần mù.

Lưu Văn Tam sờ sờ trảm quỷ đao trên thắt lưng, ánh mắt không nói cũng hiểu.

“Chú Văn Tam, chú Trần, cháu sẽ cố nhanh sắp xếp xong toàn bộ, các chú cứ án binh bất động đã.” Tôi mở miệng nói.

“Yên tâm đi Thập Lục, dì sẽ trông kỹ chú Văn Tam mày.” Hà Thái Nhi khẽ nói, ra hiệu cho tôi đừng lo lắng.

Còn về Trần mù, thì tôi không lo, lão đủ điềm tĩnh, hơn nữa rõ ràng sau khi Trương Nhĩ chết xong, lão lại khôi phục lại trạng thái gặp biến không hoảng thường nhật trước đây.

Tiếp đấy tôi lại dặn dò Phùng Chí Vinh và Thích Lan Tâm mấy câu, nhờ bọn họ hai ngày này đừng đi đâu hết, sẵn sàng nghe sắp xếp của tôi bất cứ lúc nào, sau đó tôi mới đi ra phía ngoài cổng nhà họ Phùng.

Chuyện đối phó với Từ Bạch Bì đã sắp xếp thỏa đáng, tôi cảm thấy chắc sẽ không xảy ra sơ xuất gì.

Chỉ cần xác định thời gian hoàn tất cuối cùng, tôi liền có thể sắp xếp tất cả mọi người ai tới vị trí người đó, hình thành thiên la địa võng đối phó với Từ Bạch Bì!

Có điều, chuyện này của Trâu Vi Dân, tôi cũng phải hỏi xem rốt cục là tình trạng nào, còn có thể kéo dài thêm được không.

Tôi nhanh chân đi ra khỏi nhà họ Phùng, Trâu Vi Dân đang ở bên đường hút thuốc.

Sau khi tôi qua xong, anh ta lập tức liền dụi tắt thuốc, trên mặt nở nụ cười: “La tiên sinh, nói chuyện xong rồi?”

“Trâu cảnh quan, là chuyện gì, mà cần gặp tôi gấp thế?” Đầu mày tôi hơi nhíu lại, lần này tôi không đợi Trâu Vi Dân mở miệng nói trước, liền lập tức nói tiếp: “Tôi đích thực còn có việc rất cần kíp, không cách gì rút ra được.”

Trâu Vi Dân rõ ràng có chút lúng túng, anh ta quệt quệt mồ hôi trên trán, cười khổ nói: “La tiên sinh, tôi đúng thật biết cậu bận, chuyện thì không phải chuyện lớn, nhưng ồn ào đúng là khá nghiêm trọng, chứ không bên trên cũng chẳng gấp rút bảo tôi tới tìm cậu thế này.”

“Không phải chuyện lớn?” Đầu mày tôi hơi hơi giãn ra chút ít, bảo Trâu Vi Dân nói.

Hơn nữa tôi hơi có chút dự định, nếu như sự việc không nghiêm trọng, nói không chừng chú Trần có thể giải quyết, không được nữa, tôi cũng có thể tìm một số Phong thủy tiên sinh của thành phố Nội Dương đi xử lý.

Trâu Vi Dân tìm tôi rất đơn giản, cấp trên bọn họ không phải người nào đều tin, cũng sẽ không gặp thêm người trên phương diện này của chúng tôi.

Nghe xong chuyện, tôi lại đi sắp xếp thì sẽ khác.

Trâu Vi Dân gật gật đầu, nói: “Rồi, La tiên sinh tôi trước tiên kể với cậu đã, cậu nếu như có thể cho tôi một cách giải quyết việc cấp bách này trước, chưa chắc bây giờ liền phải đi gặp cấp trên tôi ngay.”

Tôi không tiếp tục mở miệng ngắt lời Trâu Vi Dân.

Anh ta cúi đầu nghĩ ngợi một lát, rồi mới nói: “Chuyện là như thế này, khoảng chừng mười ngày trước, trong một khu dân cư của thành phố, bắt đầu xuất hiện một số chuyện lạ, sự việc khá kỳ dị, có một người đàn bà ở trong khu dân cư đốt vàng mã, khiến cả một căn nhà đều cháy, gây ra hỏa hoạn không nhỏ.”

“Tiếp sau đó, cô ta toàn là nửa đêm nửa hôm xuất hiện ở khu dân cư, liền tục quỳ ở trong khu dân cư khóc, bảo vệ của khu dân cư đó không cách gì giải quyết, báo án lên, cảnh sát dân sự bọn tôi qua cũng điều tiết không xong, hơn nữa rất quái dị là, ban đầu còn có thể điều tiết được, sau đó cảnh sát đều không lại gần cô ta nổi, cứ đến trời tối, là trong khu dân cư liên tục sương mù mờ mịt, có thể nghe thấy tiếng, nhưng không tìm thấy người.”

“Còn đợi lúc trời sáng, thì càng không thấy tung tích người đâu.”

“Khu dân cư đó tên là Phượng Hoàng Uyển, là một khu nhà giàu của thành phố Nội Dương, trú ở trong đó, đa phần là thương nhân có tiền có địa vị xã hội, áp lực của bên trên rất lớn... Chứ nếu không, cũng chẳng vội vàng tới tìm La tiên sinh cậu... Có điều tôi cảm giác, chuyện này đối với cậu mà nói, chắc là chuyện nhỏ.”

Trâu Vi Dân nói xong, lại quệt quệt mồ hôi trên trán.

Anh ta cười khổ, lại nói: “La tiên sinh cậu cũng lượng thứ, mệnh lệnh nghiêm ngặt, hơn nữa những người khác chúng tôi cũng không dám tùy tiện tin tưởng.”

Những lời này của Trâu Vi Dân, lại khiến đồng tử mắt tôi co mạnh, mặt hơi biến sắc.

“Người đàn bà mà anh nói đó, có phải tên là Trần Dung Dung không?” Tôi trực tiếp hỏi thẳng.

Trâu Vi Dân thì ngược lại ngẩn luôn ra, anh ta kinh ngạc nhìn tôi, mặt đầy ngạc nhiên.

“La tiên sinh, cậu bói ra rồi?!” Trâu Vi Dân dùng sức nuốt một miếng nước bọt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận