Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1089: TỪ BẠCH BÌ, TÔI ĐỢI ÔNG

“Được...” Giọng tôi khản đặc đến cùng cực, có điều lại không tiếp tục đi lên trước nữa.

Ngoảnh đầu nhìn Liễu Dục Chú một cái, tôi gật gật đầu, nhanh chân đi ra khỏi khu nhà cũ.

Liễu Dục Chú theo sát sau lưng tôi, hai người chúng tôi nhanh chóng đi ra phía bên ngoài con phố.

Lúc chuẩn bị ra ngoài, tôi bước nhanh đến chỗ đám xác gà đó, nhặt Kim toán bàn về.

Đám đạo sĩ kia đã nhanh hơn chúng tôi một bước, ra khỏi khu nhà trước rồi, một bộ phận phân tán ra toàn bộ con phố, một bộ phận thì đi cứu tỉnh những người nhà họ Phùng đưa lễ vào trong ban nãy.

Tôi không ngừng nghỉ, tốc độ bước chân càng nhanh hơn, nghiễm nhiên đã là chạy như điên rồi!

Hai ba phút sau, chúng tôi bèn tới đầu con phố.

Đầu phố của con phố cũ lúc này, so với vừa nãy đã là hai bộ dạng khác biệt rồi.

Cổng chào của con phố cũ vốn được xây dựng chỉnh tề ngay ngắn, lúc này đã hoàn toàn sụp đổ, thậm chí ở đầu phố đều không còn lại vết tích đổ sụp nào, chỉ có một đống gạch ngói nát vụn.

Tôi còn nhìn thấy không biết bao nhiêu hoàng bì tử con, đang tháo chạy ra phía ngoài con phố, có điều bọn chúng đều chạy về chung một hướng một cách kỳ dị.

Tôi đại khái có thể phân biệt ra được, hướng mà chúng chạy, chính là vị trí mà Từ Bạch Bì tháo chạy, cũng gần như là chỗ bố cục phong thủy mà tôi chuẩn bị.

Khiến tâm trí cực lực ổn định lại, tôi không loạn thế trận, Trần mù chắc có thể trụ được một khoảng thời gian.

Chúng tôi chỉ cần nhanh hết sức qua đó, tuyệt đối kịp.

Ngoài hoàng bì tử đang tháo chạy ra, tôi cũng nhìn thấy những người còn lại, bao gồm hộ đồ tể giết gà, và cả một số người nhà họ Phùng khác nữa.

Rất nhanh tôi liền nhìn thấy Phùng Quân, lập tức vẫy vẫy tay, ra hiệu cho hắn đi lại.

Tôi còn đang tìm cả bà cụ Hà, chỉ có điều lại không phát hiện bóng dáng bà cụ.

Rất nhanh, Phùng Quân đã đến gần trước mặt tôi, trong mắt hắn vẫn toát lên vẻ hoang mang sợ hãi, rất rõ ràng, hắn còn chưa triệt để hoàn hồn lại.

“Bà cụ Hà đâu?” Tôi nhanh chóng hỏi Phùng Quân.

Phùng Quân lập tức nhỏ giọng trả lời: “Vừa nãy cái cổng chào này sập, lại qua hai ba phút sau, bà cụ Hà đột nhiên liền đi mất, trước khi đi bà cụ còn nói với tôi một câu, bảo tôi báo với cậu, bà cụ ngửi thấy mùi của người chết, rất dữ, đồng thời còn có mùi hương mòn cốt của Thần bà.”

Mặt tôi không biến sắc, có điều trong nháy mắt cũng hiểu ra, bà cụ Hà thế này là đi tìm Trần mù rồi, có điều chỉ không biết được, là mũi của bà cụ nhạy bén, hay là Trần mù đã phóng ra tín hiệu gì.

“Đi lái xe.” Tôi trực tiếp ra lệnh luôn cho Phùng Quân.

Đồng thời tôi ngẩng đầu lên nhìn Liễu Dục Chú một cái, trầm giọng nói: “Liễu đạo trưởng, chúng ta đuổi theo.”

Phùng Quân nhanh chóng lái xe tới.

Liễu Dục Chú lại đột nhiên ngoảnh đầu nhìn lên giữa không trung của một hướng khác.

Tôi thuận theo gã cũng ngoảnh đầu nhìn qua, giữa không trung của hướng Tây, có một vệt khói lửa xẹt qua.

“Những người còn lại, động thủ rồi, bọn họ chắc đã gặp phải rồi.” Liễu Dục Chú mở miệng nói.

Tâm trí tôi càng ngưng lại một phát.

Đạo sĩ nhà họ Liễu vốn đã không phải toàn bộ đều vào trong khu phố cũ, chia ra một nửa canh chừng ở bên ngoài, tránh việc Từ Bạch Bì chạy qua vị trí khác.

Hướng mà lão ta có thể tháo chạy, chỉ có bố cục phong thủy!

Liễu Dục Chú lại lần nữa mở miệng: “Không cần đuổi theo nữa, tôi từng dặn rồi, bảo bọn họ ép về phía trước, chúng ta lại qua, ngược lại sẽ khiến Từ Bạch Bì nghi ngờ, chúng ta còn chưa tới, lão ta sẽ chỉ tháo chạy, chúng ta tới rồi, lão ta liền sẽ liều chết, mà lão ta phát hiện chúng ta không ra sát chiêu, liền sẽ phát giác ra vấn đề. Chúng ta trực tiếp qua thẳng bố cục phong thủy.”

Tôi trịnh trọng gật đầu, kéo cửa xe ra, cùng Liễu Dục Chú đồng thời lên xe.

Chẳng cần nhắc nhở, Phùng Quân liền lập tức đạp chân ga, động cơ trong nháy mắt chuyển động lên mạnh nhất, rồ một tiếng, xe trực tiếp vọt lên trên đường phố.

Xe đi như bay trên mặt đường, thần sắc của Phùng Quân cực kỳ nghiêm túc, trịnh trọng.

Tôi không đi nhắc Phùng Quân chuyện quá tốc độ, bây giờ cần tranh cướp chính là thời gian.

Đầu đường cuối hẻm nhanh chóng lùi sau bên ngoài cửa sổ, gió lồng lộng lùa vào trong xe, phần phật bên tai.

Quãng đường vốn hơn nửa giờ, hóa ra chỉ dùng mười mấy phút liền đã tới...

Bên ngoài quảng trường to lớn, Phùng Quân đạp phanh một phát, trong tiếng “Kéttt!” vang lên, xe bị quán tính đẩy ra ngoài nhiều mét.

Tôi kéo cửa xe, bước nhanh xuống xe, đồng thời dặn dò Phùng Quân, bảo hắn lái xe đi tìm một chỗ trốn đi, đừng ra mặt nữa.

Ngay tiếp đó, tôi lại chỉ chỉ vị trí phía bắc, chỗ đó cũng xây dựng một kiến trúc dạng như tòa tháp, nhưng không lớn.

“Liễu đạo trưởng, anh vào trong đi, đừng lộ diện, đợi lúc nữa Từ Bạch Bì vào trong quảng trường, anh nhớ bắn tín hiệu cho các vị đạo trưởng khác, đừng cho bọn họ vào trong!”

“Nếu như lão nhìn thấy hai người chúng ta, sợ là cũng sẽ quay đầu chạy luôn, một mình tôi, lão chắc sẽ không chạy.” Tôi nói nhanh.

Đầu mày Liễu Dục Chú hơi nhíu lại một phát, đột nhiên nói: “Cậu xác định, cậu định động thủ một mình?”

Do dự một chút, tôi mới trả lời: “Kỳ thực tôi không muốn, có điều Tiên thiên Thập lục quẻ tôi dùng không được thành thục, sợ là người bước vào trong tướng quẻ, đều sẽ bị thương, vậy nên...”

Liễu Dục Chú gật gật đầu, có vẻ nghĩ ngợi.

Lúc sắp đi, gã lại nói một câu: “Lão mù đó, với cả bà cụ Thần bà, cậu bèn tự chú ý, tôi có thể bảo đồng môn lùi tránh, nhưng chưa chắc đã có thể khiến bọn họ rời đi.”

“Chú Trần phối hợp với chú Văn Tam rất lâu rồi, khẩu lệnh của người vớt xác, chú Trần chắc nghe hiểu.” Tôi nhanh chóng trả lời.

Liễu Dục Chú không tiếp tục nán lại thêm, bay người nhanh chóng lùi về phía phương vị mà tôi chỉ, ẩn người đi.

Trong quảng trường trống trải, lúc này chỉ còn lại một mình tôi ở giữa.

Tôi nhắm nhắm mắt, lúc lại lần nữa mở ra, trong mắt chỉ còn lại vững vàng trấn tĩnh.

Nhanh chân đi về phía trung tâm quảng trường, một lát sau, tôi bèn tới vị trí chính giữa của quảng trường.

Chỗ này trong tướng quẻ, là chỗ của tâm trận!

Tôi trực tiếp xếp bằng ngồi xuống, Bút Địa Chi và Nghiên Thiên Can lấy ra đặt cạnh người, Kim toán bàn đặt nằm ở giữa hai chân, Định la bàn thì đeo ở trước ngực.

Giây phút tới đây, tôi liền cảm nhận được một thứ cảm giác ôn hòa, cùng với một cảm giác khống chế không cách gì tả rõ ra được.

Bồn hoa, bậc thang, hay bất cứ bố trí nào trên mặt đất đập vào mắt, hoặc giả theo người bình thường thấy, chỉ là một sự vật tầm thường phổ thông, nhưng trong mắt tôi, đó đều là tướng quẻ khác nhau!

Quảng trường này, đã thành quẻ!

Vào trong những tướng quẻ đó, bèn sẽ ứng quẻ!

Liền sẽ hình thành ‘lời ra quẻ thành’ như Viên Hóa Thiệu!

“Từ Bạch Bì, tôi đợi ông.” Tôi khàn khàn hạ giọng lẩm bẩm, tất cả sát khí và thù hận, đều bị đè nén xuống bên dưới sự bình tĩnh.

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay kết thúc rồi, Liễu đạo trưởng sắp chế tác xong rồi, đợi làm xong, liền nói ngay với mọi người! Lần này còn tuyệt vời hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận