Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1102: SƯ TỔ, ĐẮC TỘI RỒI

Ánh trăng lạnh lẽo, ánh sao chiếu rọi, bốn xung quanh ghế thái sư trong gian chính như có sương mù tràn ngập.

Thứ sương mù này ban đầu cản trở tầm nhìn, nhưng rất nhanh liền tiêu tan đi.

Tôi nhìn thấy rõ nét, trên hai chiếc ghế thái sư ở hai bên trái phải đang ngồi thân xác của Hà Trĩ và Lý Âm Dương.

Tuy sắc mặt ánh xanh, nhưng dung mạo của Hà Trĩ vẫn cứ nghiêng nước nghiêng thành, vết thương bị gậy sắt đâm xuyên trên đỉnh đầu bà ta hồi đó đã biến mất không còn nữa.

Lúc này, hai mắt bà ta nhắm nghiền, thần thái bình thản, nhưng tôi lại biết rõ, bà ta dữ đến mức nào.

Xác thanh thi nữ Âm dương tiên sinh còn giữ một hơi thở của xác sống, còn là Ương sát nữ cương.

Trương Nhĩ tính toán thâm như vậy, mà đều chỉ có thể sắp xếp hát tuồng ở Viên thị Âm dương trạch, muốn dựa vào một bầu oán niệm không tan của tiền kiếp, để Hà Trĩ cho Lý Âm Dương cơ hội.

Huống hồ bên cạnh bà ta còn có Lý Âm Dương...

Cũng may là, Hà Trĩ không muốn làm khó tôi, lần đó lúc tôi rời khỏi đây, bà ta thậm chí còn ngầm bảo với tôi, nếu muốn giết Trương Nhĩ, có thể đưa Trương Nhĩ tới đây.

Trong lúc tư duy, tôi không hề đứng quá lâu ở chính giữa sân, mà sải bước đi đến trước gian chính, lại gần chỗ cách ghế thái sư chỉ chừng hai ba mét.

Ở khoảng cách gần, cảm giác mà thân xác Hà Trĩ mang lại cho tôi còn được coi là ôn hòa.

Nhưng cái khuôn mặt chữ Quốc đó của Lý Âm Dương, thì lại cho tôi một thứ áp lực cực lớn.

Ấn đường ông ta lồi lên, hình thành một cục u hình tròn, nhân trung dài hẹp, phần xương mày dài mảnh đó thì càng toát lên vẻ âm u hung hãn.

Đặc biệt là thứ lông vũ mịn màu đen dính sát trên mặt, nhìn kỹ lên, thế này phải đậm hơn quá nhiều so với Từ Bạch Bì, cái xác đen đó cũng còn xa mới có thể bì được...

Hít sâu một hơi, tôi chỉnh đốn lại Đường phục một chút, quỳ hai chân xuống, dập đầu lạy ba lạy!

Tiếp đó lại lần nữa quỳ xuống dập đầu, trịnh trọng hành xong lễ tiết ba quỳ chín lạy, mới trầm giọng nói: “Đồ tôn La Thập Lục, bái kiến sư tổ Lý Âm Dương, bái kiến sư tổ mẫu Hà Trĩ.”

Nói rồi, tôi dựng thẳng lưng, không hề đứng dậy, ánh mắt nhìn thân xác của hai người, tôi tiếp tục trầm giọng nói: “Trời xui đất khiến, đồ tôn đã biết được nhân quả giữa hai vị tiên tổ và Âm dương tiên sinh Tưởng Bàn, tuy rằng chuyện không tường tận, nhưng trước khi Tưởng tiên sinh thành người thiên cổ, lại cũng muốn tìm kiếm sư tổ và sư tổ mẫu.”

“Ông ta mất mạng ở vùng đất Kim thần Thất sát, cuối cùng xác tới trong mạch quặng Phong thủy, đồ tôn đã đưa ông ta về Hồng Hà, cho lá rụng về cội.”

“Kim thần Thất sát đã phá, thanh thi thất sát bên trong đã diệt, coi như hoàn tất một tâm nguyện của sư tổ và sư tổ mẫu.” Tôi vừa nói xong, đột nhiên trong sân liền nổi gió.

Trong tiếng gió này, dường như có tiếng thở dài buồn bã, còn có tiếng nỉ non khe khẽ.

Tiếng khóc và tiếng thở dài này, khiến tôi rùng mình một phát, toàn thân nổi đầy da gà.

Khóe mắt tôi không nhịn được mà liếc qua trong sân, những người già đang ngồi trên ghế đó, động tác đều đồng nhất một cách ly kỳ, toàn bộ đều đang khe khẽ lau khóe mắt.

Cảnh tượng này, đúng là kỳ dị rợn người.

Cho dù là tôi của bây giờ, cũng không cách gì kiềm nén được nỗi sợ hãi ở sâu trong đáy lòng, một luồng khí lạnh từ sống lưng xộc thẳng lên.

Nỗ lực ổn định lại hơi thở, tôi tiếp tục hạ giọng nói: “Đồ tôn biết hai vị tiên tổ oán khí không tan, nhưng Viên Hóa Thiệu đã chết, đại thù được báo, sư tổ Ác thi chứa Thiện thi đan, xác ắt tan mất hồn, đồ tôn hôm nay tới, bèn là cung thỉnh sư tổ đồng hành cùng đồ tôn, qua vùng đất Long mạch thiên hạ, thay sư tổ tìm một Ngưu miên địa*.”

Giây phút tôi vừa mới dứt lời, đột nhiên bèn cảm giác rương đồng đang đeo nặng trịch một phát...

Lý Âm Dương cầu ác, trong tâm chỉ có thù oán, tôi kỳ thực biết, ông ta căn bản sẽ không đồng ý với tôi.

Nhưng đây cũng là quy tắc, tôi phải nói rõ ràng tất cả, tôi nói không phải chỉ để bảo với Lý Âm Dương, mà cũng là để bảo với Hà Trĩ.

Sau khi nói hết, bất luận bọn họ có phối hợp hay không, tôi đều phải nghĩ cách đưa Lý Âm Dương đi!

Chỉ là tôi lại không ngờ rằng, tôi lúc này đến rương đồng cũng không cách gì cõng lên nổi!

Lần đó Trương Nhĩ có thể sử dụng vật kế thừa của Địa tướng Kham dư, chính là bởi vì lúc Lý Âm Dương nhập vong lão có hứa hẹn.

Bây giờ ông ta, là không muốn cho tôi tiếp tục cầm nữa?

Tôi hự lên một tiếng, tay phải túm lấy dây đeo của rương đồng.

Hai mắt tôi chằm chằm nhìn thân xác của Lý Âm Dương, giọng khản đặc nói: “Địa tướng Kham dư, đã truyền tới đời thứ hai mươi tám, đời này, Âm dương tiên sinh là tôi La Thập Lục, sư tổ, người lấy không được, đoạt không nổi, mạng người đã tận, đây là mệnh số!” Giây phút tôi dứt lời, rương đồng càng trở nên nặng hơn, đến cả dây đeo cũng đều lằn cả vào trong da thịt tôi.

Đôi mắt đang nhắm của Lý Âm Dương, dường như bèn sắp mở ra, lớp lông vũ mịn dính sát trên da ông ta, dường như cũng đều dựng đứng cả lên!

Một nửa số người già ở hiện trường, đột nhiên cũng đứng dậy.

Sắc mặt bọn họ, đều đồng loạt trở nên lạnh băng, u ám, hung hãn.

Đột ngột bèn có một người mở miệng, âm u quát lên: “Bát liên Thập nhất hạ, Thập tam Ngũ trung thương!” Ngay tiếp đó, người thứ hai cũng mở miệng: “Thập Lục hợp Thập nhị, kẻ hung như thế vong!” Mặt tôi hơi biến sắc.

Đây là một trong số Âm thuật Táng pháp của Địa tướng Kham dư, là Điểm phần táng pháp.

Dùng Tử, Thiên, Địa, Binh, Nhân, Quỷ, phân biệt đối ứng với các phương vị Quý Đinh, Cấn Khôn, Thân Canh, Ất Tân, Tốn Càn, Bính Nhâm.

Kỳ thực nếu thật sự bàn đến, thì thủ đoạn của Lý Âm Dương, không hề đơn giản hơn Viên Hóa Thiệu.

Hồi đó ông ta nhập vong Trần Tiểu Bàn, Trần Tiểu Bàn dùng dao khắc khắc tượng gỗ, tôi suýt chút nữa thì lao phổi.

Viên Hóa Thiệu là lời ra quẻ thành, Lý Âm Dương thì cũng có thể làm được điểm người hạ táng.

Ông ta thế này là định điểm phần cho tôi ngay tại trận! Khiến tôi vĩnh viễn lưu lại tại đây!

Tư duy trong nháy mắt trở nên rõ nét, chú pháp tiếp theo đã vang vọng không dứt bên tai.

“Dương nhân Dương phương khứ, Âm nhân Âm đạo phương! Giáp Bính Canh Nhâm vị, Càn trường chung là Dương!”

“Quý Ất Đinh Tân địa, là Âm Khôn Tốn hương, Âm Dương dùng theo chuẩn, đi ngược ắt tai ương!”

Sắc mặt tôi đột ngột sầm xuống, hơi nheo mắt, chằm chằm nhìn khuôn mặt của Lý Âm Dương, trầm trọng nói: “Sư tổ, Thập Lục, đắc tội rồi!”

[Giải thích từ dịch giả]

Ngưu miên địa: Chỉ đất lành phù hợp chôn cất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận