Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1106: ĐẠI LỄ, ĐẠI SỰ

Liễu Dục Chú đón lấy tờ sơ đồ, cúi đầu xuống xem, đột nhiên nói: “Cần có thời gian mấy ngày, ngày mai cậu tìm sẵn bản đồ hiện giờ, trước khi chúng ta xuất phát, cậu cần đi với tôi một chuyến.”

Mặt tôi lộ vẻ không hiểu, lập tức liên hỏi Liễu Dục Chú, đi một chuyến, có chuyện gì cần kíp sao?

Đồng thời lòng tôi cũng hơi có chút nghiêm trọng.

Liễu Dục Chú rất ít đưa ra yêu cầu với tôi, vậy mà lại bảo tôi đi một chuyến, đã xảy ra chuyện gì lớn rồi?

Còn nữa chính là, bên chỗ Dương Thanh Sơn, còn trì hoãn được nổi mấy ngày?

Tư duy đến đây, trên mặt tôi cũng lộ ra vẻ thận trọng.

Liễu Dục Chú giống như nhìn ra được thắc mắc của tôi, gã ngẩng đầu, chăm chú nhìn tôi, bình thản nói: “Chuyện này, lúc trong sa mạc tôi đã hỏi qua Dương Thanh Sơn, chút thời gian này hắn vẫn dôi ra được, ngoài ra, hắn cũng đồng ý cậu đi với tôi chuyến này.”

Lại tiếp đó, Liễu Dục Chú mới bảo với tôi, chuyến này là qua tộc Khương, đại lễ nhậm chức của Thẩm Kế sắp bắt đầu rồi.

Ngừng lại một chút gã tiếp tục nói: “Nếu là Đại lễ nhậm chức đơn thuần, so sánh giữa hai việc này, kỳ thực cậu đã không cần qua, chỉ có điều, đây không phải chỉ là chuyện nhậm chức.”

Những lời này của Liễu Dục Chú, bèn khiến tôi càng thắc mắc hơn.

Tôi tiếp tục truy hỏi gã, nhưng gã lại lắc đầu không nói, chỉ bảo với tôi, đợi tới tộc Khương, tôi tự khắc liền biết.

Đầu mày tôi nhíu chặt, nhưng Liễu Dục Chú lại không tiếp tục nói nữa, đem sơ đồ trả lại cho tôi, rồi bèn về phòng mình.

Thở hắt ra một hơi, tôi cũng vào phòng.

Trước tiên châm cho mẹ tôi nén hương, tiếp đấy tôi mới đi tắm rửa lên giường nằm.

Ngửa đầu nhìn trần nhà bên trên, tôi nghĩ ngợi một hồi xem đó khả năng là chuyện gì, rồi liền không tiếp tục nghĩ nhiều nữa.

Nếu Liễu Dục Chú đã báo qua với Dương Thanh Sơn, sự việc này chắc không đơn giản, chắc cũng sẽ không làm lỡ chuyện...

Tôi nhắm mắt nằm xuống, rất nhanh liền chìm vào trong giấc ngủ.

Giấc ngủ này, tôi ngủ không được say như trong viện.

Mấy ngày đầu ở bệnh viện, tôi cũng có nằm mơ, nhưng đều là một số giấc mơ về chuyện vặt lẻ tẻ, bình thường.

Còn hiện giờ, tôi lại bắt đầu nằm mơ giấc mơ đi cùng với Dương Thanh Sơn đó.

Hơn nữa giấc mơ lần này, rời rạc vụn vỡ.

Lúc thì tôi ở phía sau đuổi theo Dương Thanh Sơn, lúc lại là ở trong cái thôn ấy, đám dân thôn bụng to đến ly kỳ đó vây lấy tôi, ánh mắt nhìn tôi đầy tham lam của chúng, gần như muốn xé vụn tôi ra.

Sau đó tôi liền giật mình tỉnh dậy.

Bên ngoài trời đã sáng rõ, trên trán tôi đầm đìa mồ hôi.

Giấc mơ này, khiến tôi hơi thở dốc, ngoài ra còn có một chi tiết...

Liễu Dục Chú, tại sao không xuất hiện trong giấc mơ?!

Theo lý mà nói, giấc mơ của Âm dương tiên sinh có thể dự báo một số chuyện.

Giấc mơ hôm nay cũng có chút điềm báo, sợ rằng chuyến này của chúng tôi sẽ gặp phải biến cố.

Có khả năng biến cố xuất hiện trên người Dương Thanh Sơn, sau khi đến nơi, có khả năng sẽ mất liên lạc.

Đồng thời, cũng có khả năng xuất hiện trên người tôi và đám dân thôn đó... Tôi sẽ bị đám dân thôn như ác quỷ đó bao vậy, đây thực sự không phải là một điềm báo tốt lành...

Còn nữa, Liễu Dục Chú không xuất hiện... Đây sợ rằng cũng là một biến cố không nhỏ.

Lẽ nào là, chuyến đi tộc Khương lần này, cũng có chuyện ngoài ý muốn?!

Dựa vào thân thủ của Liễu Dục Chú, lại cộng thêm tôi, Dương Thanh Sơn, lúc ở ngoài, chắc chắn không thể nào xuất hiện bất trắc gì được.

Còn đến Long mạch xong thì khả năng khó khống chế được, nhưng đó cũng là người đã tới rồi.

Ngoài ra, nơi duy nhất khả năng có vấn đề chính là ở tộc Khương.

Bởi vì dựa vào tính cách của Liễu Dục Chú, chuyện gã đã hứa sẽ không bao giờ không làm, người có thể giữ gã lại, cũng chỉ còn lại Liễu Tam Nguyên rồi!

Tôi nhanh chóng lật người xuống giường, đẩy cửa ra ngoài, nhưng lại không nhìn thấy Liễu Dục Chú.

Tiếp đấy tôi hướng về phía cửa phòng Liễu Dục Chú gọi một tiếng Liễu đạo trưởng, nhưng lại không có bất cứ tiếng trả lời nào.

Nhanh chóng đi đến trước cửa phòng Liễu Dục Chú, tôi một phát đẩy mở cửa phòng, bên trong trống trơn, gian phòng đã được quét dọn gọn gàng sạch sẽ.

Đầu mày tôi nhíu chặt, lập tức quay người qua tiền viện.

Trong tiền viện, Phùng Chí Vinh đang ở trong sảnh chính uống trà, ông ta nhìn thấy tôi xong, liền lập tức đứng dậy.

Tôi ngay lập tức hỏi Phùng Chí Vinh, Liễu Dục Chú đâu rồi?

Phùng Chí Vinh cung kính chỉ chỉ vào một sấp đồ giống như bản đồ ở trên bàn, rồi mới nói: “Liễu đạo trưởng vừa nãy đã rời đi rồi, trước khi đi, anh ta bảo tôi chuẩn bị số bản đồ này, nói La tiên sinh cậu sẽ dùng đến, lúc này anh ta đang qua Trường Thanh Đạo Quán.” Tôi thở phào một hơi, ừ một tiếng.

Ngừng lại một chút, tôi hơi định định thần, tiếp đấy liền chuẩn bị phân tích bản đồ một chút, lại sau đó bèn là qua Trường Thanh Đạo Quán gặp Liễu Dục Chú.

Tôi phải nói một chút về tình hình với gã, hơn nữa nếu đã định qua tộc Khương, thì phải cố khởi hành nhanh.

Ngoài ra tôi cũng sẽ khuyên Liễu Dục Chú, nếu có thể không đi... thì chúng tôi cố gắng không đi!

Thậm chí tôi còn có một suy nghĩ, muốn bói cho Liễu Dục Chú một quẻ!

Tôi ngồi xuống bên cạnh cái bàn vuông, Phùng Chí Vinh thì lập tức dặn người đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho tôi, tiếp đấy ông ta lại báo cáo một số chuyện với tôi, những chuyện này, đều là Liễu Dục Chú sắp xếp ông ta làm.

Nghe hết xong, mặt tôi càng hơi biến sắc.

Bởi vì chuyện mà Liễu Dục Chú sắp xếp, đã cắt đứt suy nghĩ không muốn cho gã về tộc Khương của tôi.

Gã bảo Phùng Chí Vinh nghĩ cách chuẩn bị một chiếc máy bay tư nhân.

Gã qua Trường Thanh Đạo Quán, là thông báo cho tất cả đạo sĩ còn ở thành phố Nội Dương qua sân bay.

Đồng thời bọn gã cũng sẽ đưa cái xác đen đó về tộc Khương.

Hơn nữa, gã bảo tôi sau khi phân tích bản đồ xong, liền trực tiếp qua thẳng sân bay tìm gã, đợi tôi đến xong, liền lập tức khởi hành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận