Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1109: QUẺ ĐẦU TIÊN

Mặt hắn toàn vẻ ngạc nhiên, không hiểu nhìn sang tôi.

Tôi cười nhẹ một chút trả lời: “Quan tinh trạch, là khu trọng yếu của tộc Khương, tôi nếu đã không phải là Tiên sư, cũng không phải là Thị nữ, thứ nên quên thì cần quên đi, chứ không, bèn không hợp quy tắc.”

Trong mắt Khương Yển ánh lên vẻ ngơ ngác, biểu cảm cũng như hiểu như không.

Đúng vào lúc này, tiếng bước chân khe khẽ vọng vào trong tai, từ xa đến gần.

Tôi ngẩng đầu, đập vào mắt bèn nhìn thấy chỗ lối rẽ xuất hiện một bóng người.

Người này, chẳng phải chính là Khương Manh đó sao! Cô ta mặc trang phục dân tộc của tộc Khương, nước da bánh mật, dường như càng sáng bóng hơn trước.

“Tiên sư lệnh cho tôi ra đây, Khương Yển, anh về đi.” Khương Manh khẽ nói.

Thần thái của Khương Yển lập tức cung kính hơn không ít, hắn cúi đầu, hơi hơi gập người một chút, tiếp đó mới quay người rời đi.

Ánh mắt Khương Manh hướng lên trên người tôi, tôi cười nhẹ đáp trả.

Khương Manh thì lại hơi hơi cúi người, lại hành một lễ với tôi, giọng điệu cung kính nói: “La tiên sư, Tiên sư nói anh hoặc giả sẽ cố chấp bảo thủ, nghiêm khắc tuân thủ quy tắc y hệt các trưởng lão, không chịu tự mình vào trong, bèn bảo tôi tới đón anh.”

Nghe Khương Manh nói mấy chữ cố chấp bảo thủ, nghiêm khắc tuân thủ này, tôi không nhịn được cười.

Chỉ là việc Khương Manh vẫn coi tôi là Tiên sư, bèn khiến lòng tôi khẽ than.

Tôi cũng không tiếp tục nói nhiều, sải bước theo Khương Manh đi vào trong.

Xuyên qua Kỳ môn độn giáp, Cửu tinh phân bố, hơn mười phút sau, bèn tới bên ngoài Quan tinh trạch.

Lúc này, cửa đang để mở, một phát liền có thể nhìn thấy đầm nước hình tròn ở trong khu nhà, Cửu tinh phân bố ở trong đầm nước.

Trên Đình quan tinh bên cạnh, một người đàn bà đứng quay lưng lại, chính là Thẩm Kế người mặc Đường phục.

Thắt lưng cô ta vẫn đang quấn hai cây roi dài, bên hông thì một bên giắt lệnh bài Tiên sư của tộc Khương, bên còn lại thì đeo la bàn, và một cái túi vải.

Trong cái túi vải đó, chắc là đồ nghề của Thiên nguyên Tướng thuật.

Tôi vào trong khu nhà, Khương Manh bèn nhẹ nhàng lùi sau, rất nhanh đã chẳng thấy bóng dáng.

“Đã lâu không gặp, La Thập Lục.” Thẩm Kế quay người lại, hướng ánh mắt lên người tôi, trong giọng nói lạnh lùng, có thêm vài phần uy nghiêm.

“Đã lâu không gặp, bây giờ là Thẩm tiên sư rồi.” Tôi cười cười, nói.

Lại nhìn thấy Thẩm Kế, đáy lòng tôi lại cũng dâng lên một thứ cảm giác thân thiết như bạn cũ gặp lại nhau.

Thẩm Kế vốn đã thuộc dạng người đẹp cổ điển, hiện giờ mặc Đường phục vào, khuôn mặt càng toát lên vẻ lạnh lùng và lãnh đạm, đúng thật là “Mỹ nhân băng giá”.

Tôi thì cũng chẳng cảm giác có gì khó chịu cả, Thẩm Kế trước nay đều lạnh lùng, nếu như một ngày nào đó cô ta thay đổi, tôi ngược lại liền sẽ cảm thấy bất thường.

Đầu mày Thẩm Kế hơi chau, tiếp đó lại khôi phục bình thường, cô ta lắc lắc đầu nói: “Khí trường của anh, lại thay đổi không ít, tôi vốn tưởng rằng lần này gặp mặt, có thể nhìn thấu anh một chút, không ngờ rằng, anh ngược lại càng khó nhìn thấu hơn.”

“Mời.” Thẩm Kế nghiêng người, làm một động tác mời.

Trên chiếc bàn đá sau lưng cô ta, đang đặt một cái bếp lò nhỏ, ấm trà đang đun trên bếp vừa sôi, bên cạnh còn có hai đĩa điểm tâm.

Tôi đi vào trong Đình quan tinh, Thẩm Kế đã ngồi xuống, rót cho tôi một chén trà.

Tôi bưng chén trà lên, từ từ nhấp một ngụm.

Tốc độ uống trà của Thẩm Kế, thì lại nhanh hơn tôi nhiều.

“Tôi nuốt lời một lần, nợ anh một việc, anh có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ hoàn thành.” Đặt chén trà xuống, Thẩm Kế đột nhiên mở miệng.

Tôi cười nhẹ, bởi vì tôi biết nuốt lời mà Thẩm Kế nói mang ý gì.

“Liễu Dục Chú có nói qua nguyên nhân với tôi, cô cũng đưa la bàn cho tôi, giúp tôi việc lớn, bản thân cô bèn đã không nợ gì tôi cả.” Tôi mở miệng nói.

“Anh có quy tắc của anh, tôi cũng có quy tắc của tôi.” Giọng điệu Thẩm Kế vẫn cứ lạnh lùng như cũ.

Tôi đặt chén trà xuống, cầm ấm trà lên, tự rót một chén.

Tiếp đó, tôi cũng rót cho Thẩm Kế một chén trà.

Thẩm Kế cầm chén lên, lại một hơi uống sạch.

Tôi giơ tay lên làm một động tác ngăn cản, nói: “Trà mà uống quá nhanh, kỳ thực không cảm nhận được hương vị của nó, sự việc nhìn nhận quá cứng nhắc, cũng sẽ không hiểu rõ được bản chất của nó.”

Thẩm Kế có vẻ nghĩ ngợi, nhưng lại nói: “Cố chấp chỉ biết lý, là nói Liễu Dục Chú, cổ hủ cố chấp, chắc là nói đến La Thập Lục anh, chứ không phải tôi nhỉ.”

“Đừng quên rằng, anh rõ ràng có thể đi vào được, nhưng lại cần người ra đón vào trong.” Thẩm Kế vẫn cứ một hơi uống sạch chén trà.

“Ngày kia, sẽ cử hành đại lễ nhậm chức của Tiên sư, tôi sẽ phải bói quẻ đầu tiên của tôi, tôi muốn hỏi anh, có kiêng kỵ gì không?” Chưa đợi tôi mở miệng, Thẩm Kế bèn lên tiếng nói.

“Quẻ đầu tiên?” Thẩm Kế cắt ngang lời tôi còn khiến tôi hơi có chút thấy tiếc, kỳ thực tôi còn định nhắc nhở Thẩm Kế về một số thứ khác liên quan đến Âm dương thuật, ví dụ như tâm thái.

Nhưng cô ta nói quẻ đầu tiên, liền khiến tôi tập trung hơn không ít.

“Quẻ đầu tiên của Âm dương tiên sinh có thể dẹp loạn phản chính, có điều dẹp loạn phản chính chỉ có thể dùng một lần, còn sẽ chuyển hậu quả gánh chịu lên thân mình.” Tôi nhíu mày, sau đó tiếp tục nói: “Trên đại lễ bói một quẻ, thì chuyện bói quẻ, là mang tác dụng nghi thức? Nếu là như vậy, thì cô đừng bói.”

Hít sâu một hơi, giọng điệu tôi càng thận trọng hơn: “Quẻ này, quá quan trọng.”

Trước đây tôi đều không biết, mãi cho đến khi tôi nghiên cứu Âm dương thuật đến mức đủ sâu rồi mới biết, tác dụng của dẹp loạn phản chính rốt cục lớn đến mức nào!

Nói cách khác, nếu như tôi lúc này, nhìn thấy Liễu Tam Nguyên là người sắp chết, nhưng không biết họa đến từ nơi nào, tôi nếu vẫn còn quẻ đầu tiên, tôi bói xong, đem tử của ông ta, dẹp loạn phản chính thành sinh!

Hậu quả này tôi gánh chịu, Liễu Tam Nguyên liền có thể bình yên vô sự!

Quẻ đầu tiên này, không chỉ là dùng vô cùng quý báu để nói nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận