Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1112: TOÀN BỘ ĐỀU CHO CẬU, THẾ NÀO?

Rất nhanh, chúng tôi liền tới trước đạo trường.

Vào bên trong cổng, qua khu sân tập võ đang bày đỉnh đồng, hương khổng lồ, bèn tới trong đại điện.

Trong đạo trường của nhà họ Liễu lúc này, đạo sĩ được cái không ít, bọn họ đều đang vội vội vàng vàng vận chuyển đồ đạc, rõ ràng là đang làm công tác chuẩn bị.

Trong Đại điện, đang đứng một đạo sĩ già khoát hai tay sau lưng.

Người này không phải Liễu Tam Nguyên, thì còn ai?

Liễu Hóa Dương hơi hơi cúi người, hạ giọng nói: “Đại trưởng lão, La Thập Lục đã đưa tới rồi.”

Nói xong, Liễu Hóa Dương lùi ra khỏi Đại điện.

Lúc này trong Điện, liền chỉ còn lại hai người tôi và Liễu Tam Nguyên.

Nhìn bóng lưng của Liễu Tam Nguyên, tôi ngừng lại một lát, giọng điệu hài hòa nói: “Không biết là nguyên nhân gì, mà Đại trưởng lão cần gặp tôi.”

Liễu Tam Nguyên không quay đầu lại, mà đi lên phía trước.

Rất nhanh, ông ta đến bên cạnh Đạo tượng trong Đại điện, bình thản nói một câu “Tới đây”.

Tôi theo Liễu Tam Nguyên lên trước, chẳng mấy chốc, lại đợi lúc chúng tôi dừng bước, thì đã đến gian mật thất cất giữ phù soạn đó của nhà họ Liễu!

Ánh sáng tối tăm, lửa nến leo lắt.

Liễu Tam Nguyên quay đầu lại.

Ánh mắt ông ta vẫn giống hệt như trước, lúc chăm chú nhìn tôi, bèn như sắp mổ xẻ nội tâm tôi ra, nhìn xuyên bí mật nơi đáy lòng tôi vậy!

Có điều tôi của hiện tại, lại không phải là cái thằng La Thập Lục mới biết sơ Âm dương thuật ngày đó nữa.

Nhìn lại Liễu Tam Nguyên, thần sắc tôi không đổi, ánh mắt cũng rất bình thản.

Trong mắt Liễu Tam Nguyên xuất hiện một tia ngạc nhiên.

Trên khuôn mặt già nua của ông ta, cũng có đôi chút vẻ cảm thán.

“Có thể vẽ được Ngũ đế Phong táng phù, cậu đích thực đã lại khác rồi, tốc độ tiến bộ, khiến người ta khó tưởng tượng nổi.” Liễu Tam Nguyên thở dài một tiếng, nói.

Tôi thở hắt ra một hơi dài, nói: “Biển học vô bờ.”

“Hay cho câu Biển học vô bờ, khoảng thời gian này, ta kỳ thực suy nghĩ không ít, hơn nữa ta đã nghĩ thông một chuyện, chuyện này, đối với cậu lợi ích cực lớn.”

Ánh mắt lại nhìn sang tôi của Liễu Tam Nguyên, đột nhiên sáng lên vài phần, thậm chí có thể dùng sáng như đèn pha để hình dung.

Ánh mắt này của ông ta, ngược lại khiến tim tôi hơi đập đánh thịch, nhìn đối diện nhau, trong lòng tôi thêm vài phần thận trọng.

Lại tiếp đó, Liễu Tam Nguyên đột nhiên nhấc tay lên một phát, động tác này liền giống như đang bảo tôi nhìn tất cả phù soạn treo ở trên tường vậy.

“Ta không phải là một người cổ hủ.” Liễu Tam Nguyên lại lần nữa mở miệng, nói.

“Hoặc giả bao nhiêu năm trở lại đây, tộc Khương, nhà họ Liễu, liền chỉ từng xuất hiện một người tỉnh táo là ta, vậy nên ta mới cho nó cơ hội, thậm chí thay nó dạy dỗ ra một đứa con trai.”

“Ta từng cho rằng, tộc Khương ‘bất phá bất lập’, thậm chí đến cả nhà họ Liễu, cũng cần một lần thay đổi, thế này mới có thể khiến cộng đồng đã già nua này, lại lần nữa dồi dào sức sống. Chỉ là ta không ngờ rằng, Dương Hạ Nguyên trước sau gì đều không đủ tư cách, đứa trẻ mà ta bồi dưỡng đó, tuy rằng tư chất trời phú, nhưng tiếc rằng mệnh mỏng.”

Những lời này của Liễu Tam Nguyên, khiến lòng tôi chấn động một phát.

Ông ta nhìn tôi thật sâu, lại nói: “Cậu phá hoại rất nhiều chuyện, nhưng trên thực tế, trên một mức độ nào đó cậu cũng đang trở thành người mà tộc Khương cần, thậm chí có thể là người của tộc Khương, chỉ là thứ cậu cần, tộc Khương không cho nổi, điều kiện tộc Khương cần, điều kiện nhà họ Liễu cần, cậu không thể đáp ứng, vậy nên cậu mới đổi một Tiên sư khác cho tộc Khương, đương nhiên, vị Tiên sư này được cái cũng phù hợp với yêu cầu của tộc Khương.”

Tôi không cắt ngang lời của Liễu Tam Nguyên, bởi vì tôi muốn biết, ông ta rốt cục muốn làm gì.

Rõ ràng ông ta không có ý giấu giếm tôi, nếu như tôi không để ông ta nói, ngược lại sẽ gây ra hiệu quả ngược.

Dây dưa đến Tiên sư, vậy chính là liên lụy đến Thẩm Kế rồi, điều này cũng không cho phép tôi lơ là.

Còn cả chuyện Liễu Tam Nguyên nhắc đến Dương Hạ Nguyên, nhắc đến đứa trẻ đó...

Tôi vô cớ liền nghĩ tới Dương Thanh Sơn!

Đạo thuật của Dương Thanh Sơn rất cao, vượt xa Liễu Hóa Dương, Liễu Hóa Minh, thậm chí là Liễu Hóa Đạo.

Tôi kỳ thực đều cảm giác, hắn thậm chí có thể so sánh được với Liễu Tam Nguyên.

Chỉ có điều một người là Thanh thi đạo, một người là Đại trưởng lão nhà họ Liễu, điều này là không thể so sánh được.

Nhưng, nếu như nói trong nhà họ Liễu ai có thể dạy bảo được cho Dương Thanh Sơn, sợ rằng cũng chỉ có một mình Liễu Tam Nguyên thôi.

Trong lúc tư duy, tôi ngẩng đầu lên, nhìn đối diện với Liễu Tam Nguyên.

Ánh mắt Liễu Tam Nguyên càng sâu thẳm hơn, lại lần nữa nói: “La Thập Lục, ta dự định lập một chức trưởng lão khác họ cho nhà họ Liễu, trưởng lão khác họ này, do cậu đảm nhiệm, ta cho cậu toàn bộ phù của nhà họ Liễu, thế nào?”

Lời của Liễu Tam Nguyên, khiến tôi bàng hoàng kinh hãi, mặt đột ngột biến sắc.

Ông ta lại lần nữa nhấc tay huơ một phát, dẫn tới những cuộn sách về vẽ phù ở trên tường trong nguyên cả gian mật thất, đều phần phật lay động.

“Đại Áp trấn thần chú, cần dùng thọ mệnh, Ngũ đế Phong táng phù, một mình cậu không dùng được, bắt buộc cần đạo sĩ nhà họ Liễu phối hợp, trong đây có Ương lang thần chú, có Khởi thổ chú, có Trảm tang chú... Còn có Thỉnh thần pháp quan trọng nhất của nhà họ Liễu, toàn bộ đều có thể cho cậu!”

Đồng tử mắt tôi co mạnh, lần này, tôi đúng thật là không đè nén nổi dao động cảm xúc do sự nghi ngờ kinh hãi trong nội tâm đem lại.

Liễu Tam Nguyên làm thế này, là món đầu tư lớn đến cực kỳ khủng khiếp.

“Ông muốn thứ gì?!” Tôi khàn giọng nói.

Phàm là con người, là người có chút ít hiểu biết đối với nhà họ Liễu, đều không thể nào từ chối được cám dỗ thế này.

Những tà thuật của Viên Hóa Thiệu hồi đó, sức cám dỗ liền đã cực kỳ mạnh mẽ rồi, tôi không dám học, cũng sợ tôi có một ngày không nhịn nổi, vậy nên mới bảo Liễu Dục Chú hủy bỏ.

Nhưng lần này, đối mặt với sức cám dỗ của toàn bộ đạo thuật của nhà họ Liễu, tôi đúng thật là có chút dao động rồi.

Chỉ có điều sự dao động này, cũng khiến tôi đang điên cuồng suy diễn, suy diễn nguyên nhân Liễu Tam Nguyên làm như vậy!

[Giải thích từ dịch giả]

Bất phá bất lập: Thành ngữ TQ, mang nghĩa: Không phá bỏ cái cũ, thì không thể xây dựng được cái mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận