Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1123: BA THANH

“Nhìn ra được.” Tôi cười cười, hiền hòa nói.

Lữ Tú gật gật đầu, trong mắt chị ta lộ ra một vẻ tự hào.

“Đội hái thuốc trong thôn ít đi bao nhiêu, Ba Thanh bây giờ là lợi hại nhất, mỗi bữa vào núi ra, đều có thể kiếm được bao nhiêu tiền.”

“Đều hái thuốc trong khu du lịch sao?” Tôi tiện miệng hỏi.

Đương nhiên, tôi biết tôi hỏi thế này, là sai rồi, phàm là khu du lịch nào được phát hiện khai phá, đều sẽ không tiếp tục cho người hái thuốc hoạt động trong khu nữa, sẽ tiến hành bảo vệ môi trường.

Lữ Tú ngay lập tức lắc lắc đầu, nói: “Kiếm đâu ra bây, toàn đi vào trong núi là nhiều á, bên ngoài khu du lịch hồi mấy năm trước cũng hết sạch bao nhiêu cây thuốc rồi.”

“Càng vào trong núi, thuốc đắt tiền mới càng nhiều, đều là thuần tự nhiên hết.”

Trong lúc nói, Lữ Tú đã dẫn tôi tới hậu viện rồi.

Cái sân nhỏ được quét dọn sạch sẽ, trái phải mỗi bên có bốn gian phòng, tầng hai ở bên trên, cũng có mấy căn phòng.

Nhìn trông có vẻ phòng homestay với phòng bọn họ ở là lẫn lộn với nhau, trong đó có hai gian phòng trên lan can phía trước, còn đang phơi cây thuốc.

Khu nhà tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đầy đủ, một ao nước nhỏ lớn hơn một mét, bên cạnh còn có bồn hoa, được trồng cây.

Lữ Tú đưa cho tôi một chùm chìa khóa, hỏi tôi muốn ở phòng nào? Trong phòng cái gì cũng có, thiếu gì tới quầy tiếp tân hỏi chị ta lấy lúc nào cũng được.

Tôi đón lấy xong, chọn một căn phòng ở tầng một.

Lúc tôi chuẩn bị vào phòng, Lữ Tú còn hiếu kỳ hỏi tôi một câu, làm công việc gì thế?

Tôi cười nhẹ trả lời một câu, là tiên sinh xem Phong thủy, nói xong liền vào trong phòng.

Đương nhiên lúc tôi nghiêng đầu, khóe mắt nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt của Lữ Tú.

Đóng cửa lại, tôi tiện tay bật đèn lên.

Bài trí trong phòng không mới, có điều hơn chỗ sạch sẽ, thứ cần có đích thực đều không thiếu.

Dưới chân núi, ẩm ướt quanh năm khiến trong phòng thoang thoảng có mùi mốc.

Cửa sổ là dạng mở vào trong, đối diện với sân, có điều rèm cửa được kéo lại, bên ngoài không nhìn thấy bên trong.

Vị trí sát cửa sổ có bàn đọc sách, tôi ngồi xuống cạnh bàn đọc sách, đặt rương đồng xuống, sau khi lấy Trạch kinh ra, tiếp tục xem lược đồ Phong thủy của đoạn vùng núi có liên quan đến dãy núi Đông Vụ này.

Ngón tay gõ nhẹ lên trên mặt bàn, đồng thời hồi tưởng lại lời mà bà cụ già vừa nãy nói với đứa bé, không ngoan ngoãn ăn cơm, sẽ bị quỷ lông trắng bắt đi.

Trong thôn rất thường thấy, trẻ con không nghe lời, là sẽ dùng một số câu chuyện, lời đồn, để dọa trẻ con.

Tôi thông qua điều kiện có thể nhìn thấy được của homestay, tìm ra được một căn homestay mà chủ nhà cực có khả năng là người hái thuốc, điều này có thể tiện cho tôi tìm hiểu một số chuyện của dãy núi Đông Vụ này.

Đặc biệt là lời đồn, môi trường bên trong dãy núi, điều này đều có thể đem lại trợ giúp cực lớn cho chuyến đi này của tôi.

Những dân thôn bụng to đùng tứ chi gầy đét trong mơ đó, rõ ràng không giống như quỷ lông trắng gì cả.

Có điều cái nơi đó, nhất định ở gần nơi mà Dương Thanh Sơn định đi.

Cái thứ quỷ lông trắng đó, nhất định chính là thứ từng hại qua mạng người ở trong núi này, nếu không đã không được người già nhắc tới.

Đây bèn là chỗ mà tôi cần chú ý cẩn thận, chuyện nhỏ vụn vặt, hoặc giả cũng có thể khiến tôi tránh được một số nguy hiểm không cần thiết.

Ngoài việc tìm hiểu dãy núi Đông Vụ, một việc quan trọng nhất khác nữa, chính là vào núi, tôi cần người dẫn đường.

Không đưa theo người nhà họ Phùng, Dương Thanh Sơn lại không xuất hiện, tạm thời còn chưa biết nguyên nhân, tôi chắc chắn không thể một thân một mình vào núi.

Một người hái thuốc quen thuộc môi trường nơi núi sâu, hoàn toàn có thể đảm nhiệm, đem lại trợ giúp cực lớn cho tôi.

Đương nhiên, tôi cũng không thể nào gặp một người hái thuốc liền bảo hắn làm người dẫn đường cho tôi, tôi còn phải xem tướng mặt của hắn, xem nhân phẩm người này thế nào.

Cùng lúc trong đầu nghĩ ngợi suy diễn, tôi đồng thời cũng đơn giản sắp xếp lại lời nói một chút.

Cất đồ đi, rửa mặt một chút, tôi lên giường nằm nghỉ một lúc, đợi Lữ Tú tới gọi tôi.

Ngủ chưa được bao lâu, tiếng gõ cửa khe khẽ liền khiến tôi tỉnh giấc, bên ngoài cửa vọng vào tiếng gọi khe khẽ của Lữ Tú, nói gọi tôi ra cùng ăn bữa cơm đạm bạc.

Tôi ra mở cửa xong, Lữ Tú mặt mày tươi cười, nói bọn họ đã nấu không ít món ăn thường ngày! Còn dùng gà mái già nhà nuôi tận mấy năm, hầm canh thuốc bổ, bảo tôi qua ăn thử.

Tôi cười cười, nói một chữ được.

Kỳ thực việc này cũng chẳng được coi là tính toán.

Tôi ở đây tốn không ít tiền, lại cộng thêm tiết lộ thân phận ra, dạng như Phong thủy tiên sinh, lúc bình thường lại cực kỳ ít gặp.

Người xóm núi đa phần mê tín, nhất định sẽ rất hiếu kỳ.

Lại cộng thêm lúc trước tôi nói chồng chị ta là người hái thuốc, bọn họ chắc chắn cũng hiếu kỳ về tôi.

Chỗ ăn cơm chính là phía trước quầy tiếp tân, một chiếc bàn vuông nhỏ, bốn chiếc ghế, trên bàn bày một nồi canh lớn, xào ba bốn món thịt, hai món rau, canh còn đang tỏa ra mùi thơm nhẹ của vị thuốc.

Bà cụ già đó ngồi ở một bên, lúc này đang dè dặt quan sát tôi.

Hướng đối diện với cửa đó, thì là một người đàn ông gần ba mươi tuổi, nước da màu đồng, nhìn trông rất tráng kiện.

Hắn vốn đang ngồi lướt phần mềm video.

Chúng tôi ra ngoài xong, hắn vội vã cất điện thoại đi, sau khi đứng dậy, mặt mày tươi cười, giơ tay ra với tôi, giọng điệu thân thiện cười nói một câu: “La tiên sinh! Tôi tên là Ba Thanh!” Giọng của Ba Thanh rất thô kệch, nghe giọng điệu, tính cách cũng là một người thẳng thắn cởi mở.

Tôi cũng đưa tay ra bắt bắt tay với hắn, cười cười tự giới thiệu.

Ánh mắt tôi nhìn quét qua mặt của Ba Thanh một cách tự nhiên, một phát liền nhìn qua luôn tướng mặt của hắn.

Mà chính vào lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền lại một tiếng nói giòn tan: “Bà bà, lão Hán con ngày ngày chui trong núi, có quỷ lông trắng ra ngoài, chắc chắn bắt lão không được bắt con!” Lên tiếng nói chính là đứa bé trai kia, trong tay nó đang bê nghịch một quả bóng tre.

[Giải thích từ dịch giả]

Lão Hán: cách gọi bố của người Tứ Xuyên, Trùng Khánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận