Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1160: VỊ TRÍ BỘC PHÁ

Tiếng bọt nước này, bèn giống như có thứ gì đó đang ngược dòng lên trên!

Là âm thanh do nước Chi long đổ xuống dưới va chạm với nó xong phát ra.

Còn cái tiếng trẻ sơ sinh khóc đó, thì càng ngày càng áp sát! Thậm chí trong cả khe nứt, toàn bộ đều là tiếng khóc đó đang vang vọng!

Giây phút tôi phản ứng lại, vụt quay đầu qua, nhìn về phía bên chỗ dòng nước chảy đó.

Dưới ánh sáng tối tăm, tôi miễn cưỡng có thể nhìn thấy vị trí hạ du rất xa, dường như có một bóng đen đang lao lên như con thoi!

Tiếng va đập, và cả tiếng khóc lóc, đều tới từ chỗ đó!

Phản ứng bản năng là sợ hãi, tôi bèn dùng tốc độ càng nhanh hơn, mò ra mấy cây gậy huỳnh quang, nhanh chóng vụt sáng xong, nhanh như cắt ném về hướng bên hông tôi!

Sở dĩ tôi không ném lên trên người cái thứ đó, nguyên nhân rất đơn giản, tốc độ của nó quá nhanh!

Tôi ném qua, nó đã không còn ở chỗ cũ nữa rồi...

Giây tiếp theo, vừa vặn ở vị trí mà gậy huỳnh quang rơi xuống, bọt nước đột ngột bắn tung tóe lên!

Chỉ là tôi lại chẳng nhìn thấy gì cả...

Bởi vì cái thứ đó đã chìm xuống dưới nước... Thậm chí đến tiếng khóc cũng đều biến mất rồi...

Thứ tôi có thể nhìn thấy, chỉ là sau khi bọt nước va đập dữ dội nhất xong, dưới nước dường như có một vạt bóng đen lớn theo đó lên trên...

Tôi không biết trên trán là mồ hôi, hay là bọt nước vừa nãy bắn lên nữa.

Đồng tử co mạnh, tôi cố nén nhịp tim đập điên cuồng, chút phỏng đoán vừa nãy đó cũng triệt để được chứng minh.

Cảnh tỉnh mà Dương Thanh Sơn nói đến, hóa ra chính là đuổi con mãng xà nuốt người mà những năm nay khiến người hái thuốc bản địa và dân thôn quanh vùng sợ hãi này... ra ngoài!

Tiếng kêu của con mãng xà nuốt người đó... Chính là thanh âm câu hồn?

Tận cùng thung lũng mãng xà nuốt người, dưới động không đáy thanh âm câu hồn, thứ nói đến đều cùng là một? Tôi cứ cảm giác, rằng không đơn giản như vậy...

Tốc độ bước chân của tôi nhanh thêm không ít, dốc hết sức lực đi ra ngoài.

Bởi vì tôi sợ bên ngoài xảy ra chuyện.

Dương Thanh Sơn đuổi cái thứ này ra ngoài, mục đích rất đơn giản, thông qua nó để dọa khiến những hộ dân thôn ở bên ngoài thung lũng tách giãn đó chuyển đi, huống hồ xem con trai Ba Thanh nói một câu quỷ lông trắng đều bị người già trong nhà đánh không hề nhẹ, nếu như đúng có người nhìn thấy những thứ này thật, chắc chắn sẽ dọa khiến không ít người bỏ đi.

Chỉ có điều bây giờ đám người Bàng Giang đang ở bên ngoài khe nứt đều là kẻ ác không sợ chết, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, liền sẽ chữa lợn lành thành lợn quẻ.

Hơn một trăm mét cuối cùng, tôi ngược lại không nghỉ ngơi, mà một hơi cõng luôn quan tài từ trong khe nứt leo ra ngoài.

Gió núi lạnh lẽo thổi lên trên người, khiến tôi rùng mình một phát.

Gân xanh trên trán giật điên cuồng, ánh mắt tôi nhanh chóng nhìn quét qua phía trước.

Thì phát hiện, phần đáy thung lũng chỉ còn lại một người, người này chẳng phải chính là Lại Văn sao?!

Ả thần sắc gấp rút, nhanh chóng chạy lại phía tôi.

Tôi cũng tránh xa khe nứt, đi lên trước mấy bước, ánh mắt đồng thời cũng nhìn quét qua dòng sông bên cạnh.

Lúc này mặt sông bình thường, ngoài dòng nước chảy xiết ra, đã chẳng nhìn thấy thứ gì khác.

Cùng với việc Lại Văn lại gần, thần sắc của ả từ sợ hãi rõ ràng đã dịu lại không ít.

“Còn may... Còn may La tiên sinh cậu không có chuyện gì... Vừa nãy cái thứ lao ra ngoài, quá khủng khiếp.” Giọng điệu của Lại Văn vẫn còn chưa hết sợ.

Có điều ngay tiếp đó, ánh mắt của ả lại hướng lên trên lưng tôi, trên mặt vụt qua một vẻ khiếp hãi, giây tiếp theo trong mắt bèn vụt qua một tia ranh mãnh.

“La tiên sinh, đây là quan tài gì vậy? Mà cậu lại trực tiếp cõng thẳng ra ngoài?!”

Lúc này tia ranh mãnh trong mắt Lại Văn đã ẩn đi, thứ tiếp tục lộ ra ngoài là vài phần kính phục, ả lẩm bẩm nói: “Vừa nãy hai cái thứ đó, lẽ nào là bị La tiên sinh cậu đuổi ra ngoài?”

“Hai thứ?” Đầu mày tôi đang định nhíu lại, nhưng vô thức, bèn tránh động tác này đi, nhanh chóng nheo mắt lại.

Trong đầu tôi nhanh chóng nghĩ ngợi, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, trầm giọng nói: “Ngoài con mãng xà nuốt người đó ra, cái thứ còn lại cũng cùng theo ra ngoài rồi, đúng chứ?”

Hai thứ, ngoài con mãng xà nuốt người ra, nhất định chính là “thanh âm câu hồn”, mãng xà tôi đại khái nhìn thấy cái bóng, thứ còn lại thì chưa giáp mặt.

Lại Văn lập tức gật gật đầu, ả còn chưa hết sợ nói: “Rất dữ, bọn chúng chạy rất nhanh, con mãng xà đó quá lớn, con nghê cũng to một cách dị thường, ép sát trên người con mãng xà, quá kỳ dị, La tiên sinh, cậu đối phó chúng nó kiểu gì vậy?”

Rõ ràng, vẻ kính phục và hiếu kỳ trong mắt Lại Văn càng nhiều hơn.

Tôi ngừng lại một lát, thần sắc giãn ra đôi phần, mượn câu nói đó của Dương Thanh Sơn, bảo: “Vật cực thông linh, chúng nó sợ chết.”

Thần sắc Lại Văn ngẩn ra một phát, ả như đang suy nghĩ, không lập tức trả lời nữa.

Ánh mắt tôi vô thức nhìn sang dãy núi ở phía bên kia.

Lúc này chỗ đó đang có một luồng sáng mạnh chiếu về phía chúng tôi bên này, nhưng khoảng cách quá xa, cho dù là luồng sáng đó rất mạnh, cũng không có cảm giác chói mắt.

Có điều tôi cũng miễn cưỡng nhìn rõ được, ở một vị trí nào đó trên dãy núi đó, đang có một bóng người hướng về phía chúng tôi vẫy tay.

Ngay tiếp đó, lại là hai vị trí khác có luồng sáng sáng lên.

Khoảng cách quá xa, tôi cũng chẳng nhìn rõ vị trí nào là người nào nữa.

Lúc này Lại Văn mới ngẩng đầu lên đồng thời nhìn qua, ả mới lập tức mở miệng nói: “La tiên sinh, cậu mãi không ra ngoài, tôi sợ làm lỡ thời gian của cậu, hơn nữa cũng đã suy đoán tính toán ra mấy chỗ điểm yếu có thể đặt thuốc nổ, tôi với mấy người Bàng Giang phối hợp cũng được coi là lâu, cậu xem ba vị trí tôi chọn này chỗ nào là chính xác, tôi có thể thông qua động tác tay bảo bọn hắn tập hợp qua đó, nếu như không đúng, tôi bèn phải lên trên một chuyến, có thể tiết kiệm không ít thời gian.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận