Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1170: KẺ ĐỘT NHẬP

Cuối cùng tôi đều không dám mở mắt, bởi vì tôi sợ tốc độ này quá nhanh, đột ngột có cành cây đập phải, chưa nói đến mặt, chứ mắt là chắc chắn không giữ được.

Không những không dám mở mắt, mà tôi còn dùng một tay nhấc rương đồng, chắn nó lên trên mặt mình!

Tốc độ này nhanh đến lúc cuối cùng, gió thổi đến mức trảm quỷ đao cũng đều phát ra tiếng u u đặc thù của kim loại!

Tôi càng cảm giác, đây giống như là Liễu Tam Nguyên và Dương Thanh Sơn, đang đấu sức trên chặng đường núi cuối cùng này vậy!

Cuối cùng, tiếng gió bên tai đột ngột im bặt.

Hai chân vốn treo trên không, đột nhiên cũng dẫm lên trên mặt đất!

Sau khi chạm đất, tôi vẫn còn có một thứ cảm giác đứng không vững, cơ thể loạng choạng đôi phát.

Còn may Liễu Tam Nguyên không buông tay, vẫn cứ đang dìu lấy tôi, chứ nếu không, tôi chuẩn là sẽ ngã luôn.

Buông cái rương đồng đang giơ cao xuống, tôi cũng mở mắt ra.

Đập vào trong mắt, lại là rừng rậm um tùm xanh tốt, những rừng cây rậm rạp này nhìn có vẻ chỉnh tề, sự chỉnh tề này nhất định là do người trồng có sự tính toán.

Chỉ có điều năm này qua tháng khác không có người chăm chút, cành lá quá um tùm, ngược lại cho người ta một thứ cảm giác kín mít gió thổi không lọt.

Rừng rậm chia làm hai bên trái phải, vị trí ở chính giữa, giữ lại một khoảng đất trống ước tính chừng năm sáu mét, hình thành một con đường đi.

Trên con đường này, hóa ra có đá vôi lát nền, thuận theo còn đường đá vôi này nhìn lên trước, bèn tiến sâu vào bên trong rừng rậm!

“Đến rồi...” Tôi lẩm bẩm mở miệng.

Lúc này Liễu Tam Nguyên đã buông cánh tay tôi ra, bởi vì vừa nãy đi đường gấp, mạng che mặt trên mũ đạo sĩ của ông ta bị gió thổi mắc lên trên tóc, lộ ra ngoài khuôn mặt già nua gầy gò, hơn nữa má còn hóp vào trong của ông ta, khuôn mặt này bệnh hoạn khác thường, quả thực là giống một khuôn mặt người chết.

Thậm chí vẫn còn có dấu hiệu tiếp tục hóp vào nữa, rõ ràng chính là Thỉnh thần pháp đang vắt kiệt sinh khí còn sót lại của ông ta!

Thần thái của Liễu Tam Nguyên ngoài ngẩn ngơ ra, còn có một sự cung kính không tả ra được, tôi bây giờ mới chú ý đến động tác của ông ta, ông ta hơi hơi cúi người, hai tay chẳng biết từ lúc nào đã thành bao quyền, như đang hành lễ.

Ngược lại là Dương Thanh Sơn, không có động tác gì khác.

Rõ ràng đối với Dương Thanh Sơn mà nói, hắn hiện giờ không phải người nhà họ Liễu, cũng chẳng phải người của tộc Khương, chỉ là muốn cầu sự yên nghỉ, ở đây từng là địa giới được chuẩn bị cho ai, đối với hắn mà nói đều ảnh hưởng không lớn.

Tôi hít sâu một hơi, dẹp bỏ tất cả tư duy, tập trung tinh thần nhìn mọi thứ xung quanh.

Gần như mỗi một vị trí lọt vào trong mắt, tôi đều phân tích Phong thủy một lượt, không hề nhìn thấy bất cứ chỗ nguy hiểm nào, Phong thủy ở đây không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn!

Khoảng một lát, tôi đang định mở miệng nhắc Dương Thanh Sơn có thể vào trong rồi.

Thì Dương Thanh Sơn đã nhấc chân đi lên trước, Liễu Tam Nguyên theo sát phía sau.

Tôi đang định đi theo, thì lúc này lại phát giác sau lưng vẫn là một thứ cảm giác trống trải, khiến người ta cảm thấy trống rỗng khác thường.

Vô thức, tôi quay đầu nhìn một cái.

Điều khiến mặt tôi biến sắc mạnh là, sau lưng tôi hóa ra hoàn toàn là vực thẳm!

Vị trí chúng tôi đang đứng, chính là bên rìa vách đá!

Ít nhất mấy chục cả trăm mét phía dưới, đều là vách đá cheo leo!

Tôi liền không dám dừng lại, lập tức bèn đi theo Dương Thanh Sơn.

Trong thời gian này khóe mắt tôi nhìn quét một lượt xung quanh, liền càng phát hiện, khu ngoài rìa này hóa ra đều là vách đá...

Chỗ của Bảo điện hoàn toàn bị vách đá bao vây, đây không chỉ là Phong thủy tuyệt hảo, mà còn là nơi hiểm yếu!

Ở chỗ sâu trong núi cao thế này, cũng chỉ có đạo sĩ với thân thủ vượt xa người thường như Dương Thanh Sơn Liễu Tam Nguyên có thể tới được...

Tôi đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện.

Mạng sống của Liễu Tam Nguyên đã tới tận cùng, chắc chắn không thể nào ra ngoài nữa, Dương Thanh Sơn cũng sắp dừng lại ở nơi này... Vậy cuối cùng bèn chỉ có một mình tôi ra ngoài...

Tôi làm sao mà xuống dưới vách đá này được?!

Tôi mím miệng, tâm mày dồn đống lại thành một chữ Xuyên, theo sát hai người Liễu Tam Nguyên và Dương Thanh Sơn.

Nhưng lúc này, tôi lại không mở miệng nói ra được.

Dù gì đối với bọn họ mà nói... Sự việc này của tôi e rằng nhỏ đến mức bọn họ gần như không tính tới, tôi cũng từ bỏ việc khiến bọn họ phân tâm vào lúc này.

Con đường đá vôi không ngắn, sau khi vào sâu trong rừng rậm, bóng cây hai bên càng đậm hơn, có điều lại không ảnh hưởng đến con đường này, ánh trăng và ánh sao vẫn đồng thời chiếu rọi xuống dưới.

Ở vị trí càng xa hơn, tôi nhìn thấy một chiếc cổng chào!

Cùng với việc không ngừng lại gần, chiếc cổng chào này càng cho tôi một thứ cảm giác quen thuộc.

Nó phải nói là giống hệt không khác gì với cổng chào của tộc Khương!

Thậm chí trên cổng chào còn có kiểu chữ Thảo rồng bay phượng múa, chỉ có điều chữ được viết không phải là tộc Khương, mà là Phần mộ Khâu Xử Đạo!

Tôi hít sâu một hơi, gắng nén nỗi chấn động trong lòng.

Đáy lòng lại lần nữa có một suy đoán, mà đồng thời lúc này, Dương Thanh Sơn càng không chút ngừng nghỉ, trực tiếp sải bước đi vào phía trong cổng chào.

Tôi và Liễu Tam Nguyên nhanh chóng theo vào trong xong.

Cảnh tượng trước mắt nhìn thấy, liền càng khiến lòng tôi không khỏi chấn động, suy đoán đó cũng đã được kiểm chứng thành hiện thực.

Phía sau cổng chào có không ít kiến trúc, những kiến trúc này, phương vị gần như đều tương đồng với các khu nhà trong tộc Khương.

Trong đây phải nói là giống như một bản sao của tộc Khương.

Mặt đất sạch sẽ khác thường, sạch đến mức thậm chí không có lá rụng, trên ngọn núi này, phải nói là vô cùng quái dị.

Dương Thanh Sơn đột nhiên nói: “Các đời Đại trưởng lão ngoại trừ phương pháp sử dụng Ngũ đế Phong táng phù, chắc còn có một bí mật truyền miệng.”

Ánh mắt của hắn nhìn sang Liễu Tam Nguyên, thần sắc hơi có vẻ cung kính, có điều giọng điệu lại bình thản: “Sư tôn, thầy nói đúng không?”

“Ta trước đây chưa từng nghĩ rằng ta đúng sẽ nhìn thấy thật.” Liễu Tam Nguyên đột nhiên cười lên, ông ta cười mãi cười mãi, cơ thể càng run rẩy đến cực điểm.

Cái kiểu run rẩy đó của ông ta càng rợn người hơn, bản thân cơ thể này của ông ta đã chẳng còn ra dáng người nữa, tôi chỉ sợ ông ta đột nhiên một hơi thở không hít vào được rồi mất mạng luôn!

Cũng chính vào lúc này, ánh trăng, ánh sao trên đỉnh đầu, đột nhiên đều đang dần dần tiêu tan.

Không, đây không phải là tiêu tan, mà là mây đen che trời!

Trong tiếng cười của Liễu Tam Nguyên, dường như chẳng biết từ chỗ nào hùa vào một tiếng cười chói tai, hai tiếng cười này trộn lẫn với nhau, cái âm thanh léo nhéo đó càng lả lướt vào trong tai, giây trước nơi đây là đất Phong thủy tuyệt hảo, bây giờ thì rợn người hệt như âm ty địa phủ!

Khi ánh trăng và ánh sao hoàn toàn bị mây đen che khuất xong, tôi mới cảm giác, bốn phương tám hướng dường như đều có vô số con mắt, đang chòng chọc nhìn ba kẻ đột nhập chúng tôi!

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay kết thúc rồi. Ngày mai tiếp tục. Cảm ơn 9 ‘Hỏa tiễn xông bảng’ của Hoa tại sao nice đến thế, cảm tạ 2 ‘Chứng nhận đại thần’ của Ninh Tĩnh Chí Viễn, cảm ơn ‘Pháo hoa bạo chương’ của Bạn đọc QiMao_041451102509, cảm ơn các kiểu donate hoa tươi, vàng của chư vị bạn đọc.

Trong giai đoạn cuối cùng này, Dân Gian lại lần nữa đứng đầu bảng donate.

Giai đoạn như bây giờ, đối với một bộ truyện tiểu chúng mà nói đúng thật là thừa nhận lớn, khiến chúng ta có thể xếp hạng phía trước những truyện đô thị, huyền huyễn kia.

Lão La cúi người cảm ơn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận