Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 138: BẠCH SÁT HÓA HUYẾT



Lúc này tôi cũng đem chuyện đêm qua có người ở phía ngoài phòng nhìn trộm tôi nói với Trần mù và Lưu Văn Tam.

Biểu hiện của Trần mù rất bình tĩnh, nói những chuyện này không cần suy nghĩ nhiều.

Nhà họ Hứa bây giờ như thế này, thậm chí còn khiến chúng tôi đi không công một chuyến.

Sớm đã chẳng còn cần phải quản bọn họ nữa rồi.

Lưu Văn Tam cũng gật gật đầu, nói coi như hai hôm nay chạy không công một chuyến, sau này rút kinh nghiệm.

Trong lòng tôi lại càng khó chịu.

Cũng chẳng phải vì chuyện tiền bạc, mà đúng là thực sự bực mình.

Với lại tôi cảm giác, nhà họ Hứa chắc chắn sẽ xui xẻo to!

Chết đổ báo thù không phải chuyện đùa đâu!

Bọn họ đối xử như thế với Hoàng San San, Hoàng San San tuyệt đối cũng sẽ gây loạn!

Ban nãy đinh gỗ đào đã có triệu chứng sẽ rơi ra. Đợi tất cả đều rơi hết, bọn họ có hối hận cũng không kịp nữa.

Trong lúc tôi suy nghĩ, Lưu Văn Tam lại gọi tôi đi về phía lề đường.

Vốn dĩ bận nguyên một buổi tối, tình trạng tinh thần cứ liên tục căng thẳng.

Chẳng được hạt cơm cũng chẳng có giọt nước nào vào bụng, bây giờ bị gió lạnh thổi, còn chẳng biết hướng nào là phía trung tâm thành phố Trường Bình. Ba người trông đều vô cùng nhếch nhác.

Có điều, chẳng đợi chúng tôi đi xa được mấy bước.

Đột nhiên phía sau lưng truyền lại tiếng bánh xe, và ánh đèn xe chói mắt.

Chiếc xe Mercedes Big G quen thuộc, đã dừng trước mặt chúng tôi.

Người xuống xe hóa ra là quản gia Vương Thực.

Vẻ mặt Vương Thực rõ ràng rất hoảng loạn, liên tục cúi người xin lỗi chúng tôi!

Nói chuyện ban nãy cũng không phải ý gia chủ của lão, tính cách của lão thái gia vốn đã rất quái dị.

Thêm việc ông ta luôn bất mãn với thiếu phu nhân Hoàng San San, nên mới gây ra xung đột như vậy.

Vốn dĩ gia chủ của lão định đuổi theo ra ngoài, nhưng bị lão thái gia và lão thái phu nhân ngăn cản không ra được, nên ra lệnh cho lão tới đây.

Mặt Lưu Văn Tam vẫn chẳng vui vẻ gì, nói luôn một câu cút! Chẳng có gì phải xin lỗi cả, lão đường đường là người vớt xác sông Dương, không cần, mà cũng không muốn nghe.

Mặt Vương Thực đều đỏ hết cả lên rồi, lại vội vàng mở cửa xe, lôi ra một cái vali to đen xì!

Mở cái vali ra xong, bên trong đỏ au toàn là từng tệp từng tệp tờ một trăm tệ được xếp gọn gàng!

Vương Thực tiếp tục cười xòa giải thích, nói đây là tiền thù lao đặt cọc mà gia chủ của lão đã chuẩn bị từ trước.

Vốn dĩ định đêm nay đưa cho chúng tôi, đợi ngày mai điểm mộ xong vẫn còn quà cảm ơn nữa, kết quả gây ra hiểu lầm lớn như thế này, nên lão liền vội vàng đuổi theo, giao tiền cho chúng tôi trước...

Trần mù chẳng có phản ứng gì.

Còn Lưu Văn Tam thì nhíu mày lại.

Ánh mắt qua lại thất thường, liếc đống tiền trong vali một cái, rồi lại nhìn Vương Thực một phát.

Sau đó lão ho khan một tiếng, hỏi Vương Thực thế này là ý gì? Lão thái gia nhà họ Hứa bọn họ đã nói rồi, một xu cũng không trả cơ mà.

Tiền này đem ra để mua chuộc lão? Hay là đợi lão cầm tiền xong, thì mới nói chuyện gì khác nữa.

Vương Thực vội vang xua tay, nói: “Lưu tiên sinh, ngài tuyệt đối đừng nghĩ nhiều! Tiền này vốn dĩ đã cần phải trả!”

“Ngài vớt xác lên rồi, La âm bà không những đỡ âm linh, mà thậm chí còn tiễn âm, không cần phải thờ cúng âm thai ở nhà họ Hứa một năm, đây đã tiêu tốn rất nhiều tâm lực rồi! Nhà họ Hứa làm sao dám quịt tiền được?”

Đầu mày đang nhíu chặt của Lưu Văn Tam, có thể thấy đã giãn ra phân nửa.

Lão ừ một tiếng, gật đầu nói: “Nếu mà như vậy, Hứa Đức Sưởng còn coi như có mắt nhìn, chứ mà định chơi không người vớt xác sông Dương tôi đây với La âm bà, đến lúc đó nhà họ Hứa mấy người cũng phải xui xẻo.”

Nói rồi, Lưu Văn Tam đỡ lấy cái vali, xách lên áng chừng.

Trên mặt không còn vẻ gì tức giận như ban nãy nữa, mà ngược lại cười tươi như hoa.

Cảnh tượng này, khiến tôi xem mà đơ luôn.

Ban đầu Lưu Văn Tam còn thái độ cứng rắn như thế.

Chỗ một trăm vạn này đưa ra cái, đã lập tức bỏ qua?

Nghĩ kỹ một chút, thì chúng tôi vốn dĩ tới đây cũng vì một trăm vạn này...

Nếu cứ thế đi về thật, thì dính đủ cả việc đi một chuyến không công với việc tức nghẹn rồi.

Hơn nữa, đó còn là một trăm vạn cơ!

Tôi và Lưu Văn Tam đều không phải là Trần mù, nếu đổi lại là tôi, chắc chắn cũng lập tức hết giận luôn.

Có điều, từ đây cũng có thể thấy được sự bất lực của Hứa Đức Sưởng....

Tôi ngược lại không còn mấy ác cảm với Hứa Đức Sưởng nữa, mà còn có chút đồng tình.

Cả một gia tộc họ Hứa lớn như vậy mà chỉ có mình hắn là người hiểu chuyện, cũng coi như có tình nghĩa.

Cùng lúc này, Vương Thực lại bảo chúng tôi lên xe.

Lão nói trời khuya thế này rồi, trên đường không có xe nữa, cứ đưa chúng tôi vào khách sạn bên rìa thành phố nghỉ tạm một đêm, đợi sáng mai gia chủ của lão rời khỏi nhà được, sẽ lập tức tới xin lỗi, đồng thời sẽ đem theo phần quà cảm ơn còn lại.

Mắt Lưu Văn Tam sáng lên, lão gật gật đầu: “Thập Lục, Trần mù, lên xe!”

“Tên Hứa Đức Sưởng này cũng rất biết đối nhân xử thế đấy chứ, tôi đường đường là người vớt xác sông Dương, cũng phải có chút độ lượng, nên thôi, tạm thời không tính toán với hắn nữa.”

Trần mù không nói gì, chỉ liếc Lưu Văn Tam một cái, thần sắc rõ ràng có đôi vẻ thở dài lắc đầu.

Tôi cũng vội vàng chui vào trong xe, lúc này tôi cũng lạnh đến phát run rồi.

Có tiền cầm, có xe ngồi, Vương Thực lại liên tục xin lỗi nói ngọt, bọn tôi cũng chẳng cần thiết phải làm căng mãi.

Tầm mười mấy phút sau, Vương Thực đã đưa chúng tôi đến một khách sạn ở ngoại ô thành phố.

Khách sạn này là một tòa nhà độc lập cao mười mấy tầng, trang hoàng trông khá mộc mạc giản dị.

Sau khi chúng tôi đi vào, lão lại chạy tới chỗ lễ tân sắp xếp lấy phòng, cũng bảo nhà ăn của khách sạn chuẩn bị đồ ăn đêm cho chúng tôi.

Mãi cho tới lúc tiễn chúng tôi về phòng xong, Vương Thực mới rời đi.

Tôi tắm rửa một cái, xong liền nằm lên giường nghỉ ngơi.

Vốn dĩ đêm qua tôi đã không được ngủ ngon, hôm nay lại giày vò cả một ngày, bây giờ vừa mệt vừa mỏi.

Gần như là vừa đặt lưng xuống giường, tôi đã ngủ thiếp đi.

Cả một đêm, tôi mơ liền mấy giấc mơ, hỗn loạn mà còn phức tạp.

Kỳ thực tôi cảm giác mình ngủ chưa được bao lâu, bên tai đã nghe thấy tiếng gõ cửa phòng cộc cộc, và còn cả tiếng Lưu Văn Tam gọi tôi.

Mở mắt ra, trời đã sáng rồi...

Khoác áo vào ra mở cửa phòng, đứng ở trước cửa, ngoài Lưu Văn Tam ra, còn có Hứa Đức Sưởng và Vương Thực.

Lúc này thần sắc của Hứa Đức Sưởng rất kém, trong mắt toàn là tia máu.

Vương Thực còn liên tục đỡ hắn, thậm chí còn cho tôi một cảm giác, nếu như buông tay ra, Hứa Đức Sưởng sợ là sẽ đứng không vững mà ngã.

“La âm bà.” Hứa Đức Sưởng cười rất khiên cưỡng, chào hỏi tôi.

Lưu Văn Tam cũng vỗ vỗ vai tôi, nói Hứa Đức Sưởng, đã đến hơn nửa tiếng rồi, cũng đã thành khẩn xin lỗi lão, lại cầm thêm một trăm năm mươi vạn tới, nói là tiền thù lao điểm mộ của tôi.

Tôi vốn còn hơi mơ màng một chút, lập tức tỉnh táo hẳn!

Đây là những một trăm năm mươi vạn! Lại còn là tiền thù lao của tôi, đây không phải là món tiền nhỏ.

Hứa Đức Sưởng cũng xin lỗi tôi, nói chuyện đêm hôm qua, đúng là hắn chưa xử lý tốt, mong tôi lượng thứ.

Tôi vội lắc đầu, nói không trách hắn.

Tôi vốn dĩ định hỏi một tiếng, xem nhà họ Hứa đêm qua có xảy ra chuyện gì không.

Kết quả Hứa Đức Sưởng sắc mặt trắng bệch, bảo chúng tôi cứ xuống dưới xem trước một chút.

Vợ hắn Hoàng San San giờ đang ở trên xe hắn, trong gia tộc giờ loạn cào cào hết cả lên, bố mẹ hắn sống chết đòi mang xác chết vứt đi.

Hắn trầy trật mãi đến sáng mới đem được xác chết lên xe.

Chuẩn bị hôm nay tìm xong chỗ an táng, thì để cô ta nhập thổ vi an.

Nếu phần mộ không có cách nào làm tử tế, thì đợi sau khi hắn nói chuyện xong với gia tộc, sẽ xây bổ sung sau.

Mắt Lưu Văn Tam hơi nheo lại một chút, lão gật đầu nói một chữ được.

Lúc chúng tôi xuống dưới sảnh, tôi mới phản ứng lại là chưa gọi Trần mù.

Kết quả Lưu Văn Tam nói gọi rồi, Trần mù nói không muốn đi, đợi chúng tôi điểm mộ xong, lúc nào rời đi thì hãy gọi lão.

Rất nhanh, chúng tôi đã xuống tới sân khách sạn.

Xe của Hứa Đức Sưởng là chiếc xe đỗ ở trên đầu bãi đỗ xe.

Chúng tôi qua tới nơi, kéo mở cửa xe.

Ngay lập tức, toàn thân tôi lạnh buốt nổi đầy da gà.

Trong xe, toàn là một mùi máu tanh xộc lên mũi.

Nửa thân người của Hoàng San San, dựng thẳng đứng ở trên ghế ngồi của hàng ghế sau xe.

Đôi mắt chết không nhắm đó của cô ta mở to, lông trắng trên người, lờ mờ có triệu chứng chuyển sang đỏ.

Hơn nữa mấy cái đinh gỗ đào Lưu Văn Tam đóng trên người cô ta, gần như đều sắp trồi hết ra ngoài...

“Giỏi thật, cái mồm của lão Hứa lão thái gia này, đúng là độc thật! Vợ anh vốn chỉ là bạch sát... đều bị lão chửi thành huyết sát...”

Vừa nói, Lưu Văn Tam vừa bộp bộp mấy phát, ấn thẳng lên trên mấy cái đinh gỗ đào bị trồi ra, ép toàn bộ chúng lại vào trong.

Ngay sau đó, lão lại lấy ra mấy cái đinh gỗ đào mới, phân biệt ấn vào trong huyệt thái dương của Hoàng San San...

Sau đó lão mới lắc lắc đầu, chui thẳng vào trong xe, ngồi phía sau lưng Hoàng San San.

Đôi tay ấn lấy cái đinh gỗ đào, không dám bỏ ra.

Tôi cố nén nỗi bất an trong lòng, nói: “Chú Văn Tam, sao chú cứ phải ấn mãi thế? Chẳng phải đã ép đinh gỗ đào vào trong lại rồi sao?”

Lưu Văn Tam lắc lắc đầu, lão hơi hơi thả tay ra một chút.

Lập tức, cái đinh gỗ đào vừa mới được ép vào lại, đã lập tức trồi ra phân nửa!

Lão lại lập tức ấn lấy hai cái đinh gỗ đào ở huyệt thái dương.

Sau đó lão mới giải thích rằng, vốn dĩ Hoàng San San là mẫu sát mọc lông trắng, suýt nữa thì thành bạch sát.

Tuy rằng đã bị trấn thẳng luôn, nhưng sau đó cô ta lại ăn máu tam sinh, hung tính tăng mạnh!

Cho dù là có đinh gỗ đào trấn áp, nhiều nhất cũng chỉ trụ được vài hôm, vốn đã đủ thời gian điểm mộ sau đó an táng, nhập thổ vi an, đến lúc đó sẽ không còn vấn đề gì nữa.

Kết quả bị Hứa lão thái gia chửi độc quá, đúng là cho dù chỉ là người chết, cũng nhảy ra khỏi quan tài luôn được.

Càng không kể Hoàng San San còn sinh cho nhà họ Hứa một cái âm thai!

Việc này càng làm tăng sự bất cam và oán khí của Hoàng San San.

Nếu như Hứa Đức Sưởng không đưa cô ta tới đây từ sáng sớm.

Đợi đến giờ ngọ ba khắc, lúc chính ngọ đại âm, Hoàng San San sẽ hoàn toàn hóa thành huyết sát, tới lúc đó đinh gỗ đào cũng chẳng còn tác dụng nữa!

Nhà họ Hứa có người nào tính người đó, đều phải chết!

Lưu Văn Tam vừa dứt lời.

Mặt Hứa Đức Sưởng càng trắng bệch hơn. Khuôn mặt gần như khóc tang nói, thế bây giờ phải làm thế nào?

Lưu Văn Tam lúc này mới nói tiếp, bảo chúng tôi lên xe, bây giờ phải đi điểm mộ! Hơn nữa còn bắt buộc phải chôn cất xong trước khi trời tối!

Lão bây giờ dựa vào tay ấn đinh gỗ đào, có thể chống được giờ đại âm lúc giờ ngọ ba khắc.

Nhưng chỉ cần trời tối, lão cũng không chống đỡ nổi, Hoàng San San chắc chắn thành huyết sát, về nhà họ Hứa đòi mạng!

Hứa Đức Sưởng vội vàng ngồi vào ghế sau xe. Tôi cũng nhanh chóng ngồi vào ghế lái phụ, còn Vương Thực thì đi lái xe.

Rời khỏi khách sạn xong, xe phi như bay lên trên đường!

Tôi cũng chẳng nhịn được mà thông qua kính chiếu hậu nhìn bộ dạng của Hoàng San San lúc này.

Làn da vốn dĩ mang bộ dạng người chết kia, lúc này lại trở nên có chút hồng hào?

Trên người tôi toàn là da gà.

Cũng không biết nguyên nhân là do cô ta ăn tam sinh huyết, hay là do cô ta sắp thành huyết sát... nên mới có sự biến hóa này?

Hoàng San San càng giống với người sống, gây cho tôi cảm giác càng đáng sợ.

Bây giờ tôi và Lưu Văn Tam đều đang ngồi cạnh cô ta, nếu mà có chuyện gì thật.

Thì hai người chúng tôi toi trước...

Nhưng tôi càng nghĩ như vậy, thì lại càng cảm thấy, trong gương chiếu hậu, môi cô ta càng trở nên đỏ tươi, toát ra một màu đỏ máu yêu nghiệt! Đặc biệt là hai con mắt, càng đầy sự oán hận không kể ra được!

Tôi bất chợt cảm thấy, khả năng đợi cô ta hóa sát thành công xong, thì việc đầu tiên không phải về nhà họ Hứa báo thù, mà là lấy mạng tôi trước?

Dù gì, cũng là tôi lôi thẳng âm thai ra khỏi bụng cô ta!

Lại còn tiễn âm!

Bây giờ nghĩ lại, cô ta hoàn toàn không muốn tiễn con trai cô ta đi, mà chỉ muốn thành mẫu tử sát hại người thôi!

[Tác giả có lời muốn nói] Chương này tôi viết mất 5 tiếng đồng hồ... Mọi người thông cảm, đề tài loại này viết rất chậm, không giống như thể loại đô thị tu tiên, trang bức tát mặt thích là viết được ngay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận