Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 140: NÚI SỬU TRẤN HUYẾT THI



Núi Sửu mà chúng tôi đang đào huyệt, cách chỗ đỗ xe còn khoảng mấy chục mét, tiếng nói của Lưu Văn Tam đã hình thành hồi âm giữa các ngọn núi!

Sắc mặt Hứa Đức Sưởng cũng trở nên kinh hãi, Vương Thực thì càng nắm chặt lấy cái xẻng, không biết làm sao cho phải.

Bản thân bọn họ đã bị đám mối chui ra ban nãy dọa cho hết hồn.

Đồng tử mắt tôi cũng co mạnh, trong lòng hơi kinh hãi.

Núi Quý này hung sát quá, cái xác nữ Hoàng San San chết vào năm Đinh Dậu này vẫn còn chưa chôn xuống, mối trắng đã bò ra rồi?

Tôi nắm chặt chiếc cuốc chim, lập tức hạ giọng gọi một câu: “Nhanh, qua đó giúp một tay!”

Kỳ thực tôi cũng chẳng biết, mối trắng chạm vào Hoàng San San sẽ phát sinh chuyện gì.

Có điều tốt nhất là đừng có để nó chạm vào!

Bạch Hổ trộm xác nói đến chính là việc mối trắng gặm xác, nếu mà xảy ra chuyện gì thật, chúng tôi chắc chắn không chống đỡ nổi.

Vội vàng bước qua phía cây cầu đá bên kia, rất nhanh đã đến trước xe.

Tôi càng vô cùng kinh hãi, mối trắng gần như bò đầy trên mặt đất.

Phía trước xe có một cái lọ sứ đã vỡ nát, mảnh vỡ màu đen xì, tôi lập tức nhớ ra, cái lọ sứ đó chẳng phải là cái lúc trước Lưu Văn Tam dùng để đựng mỡ quỷ nước sao?

Khi đó vớt xác vợ Đường Hải ở trên sông Dương, Lưu Văn Tam đã dùng thứ mỡ này để khiến máu tươi hiện hình, nhờ vậy mới tìm được xác chết của vợ Đường Hải.

Lúc này cái lọ sứ đó đã vỡ nát tung tóe trên mặt đất, mùi mỡ xác chết tỏa ra nồng nặc.

Lũ mối trắng đó chen chúc bò đến, rất nhanh đã phủ kín tất cả mảnh vỡ...

Sắc mặt Lưu Văn Tam tím tái hết lại, trợn mắt nhìn chằm chằm đám mối trắng trên mặt đất, hét lên: “Thập Lục, nhanh lên, không được ở lại đây nữa, mối trắng thứ gì cũng gặm, nếu để chúng nó chạm vào Hoàng San San, lập tức có chuyện ngay.”

“Đến giúp chú khiêng xác chết!”

Tôi đưa cuốc chim cho Vương Thực, liền đến bên cạnh xe giúp Lưu Văn Tam.

“Một người không đủ, Hứa tiên sinh anh cũng qua đây, tôi phải ấn giữ hai cái đinh gỗ đào này, lũ mối trắng này âm khí mạnh lắm, Hoàng San San đã sắp không trấn áp nổi nữa rồi.”

Lúc này tôi mới phát hiện, Lưu Văn Tam vốn dĩ ấn chỗ vị trí huyệt thái dương của Hoàng San San, lúc trước cũng chẳng có thay đổi gì lắm.

Nhưng lúc này đinh gỗ đào chỗ đó hóa ra đã lồi ra khoảng một phân, hơn nữa vết thương còn đang có máu rỉ ra!

Hơn nữa, lông trên người Hoàng San San ngoài màu trắng còn trong ánh màu đỏ, và vẫn đang tiếp tục mọc dài, tuy rằng tốc độ rất chậm, nhưng đây chẳng phải là hiện tượng tốt đẹp gì....

Hứa Đức Sưởng cũng lập tức chạy lại khiêng xác chết, tôi khiêng phần vai của Hoàng San San, Hứa Đức Sưởng thì khiêng phần vị trí gốc đùi bị mất, Lưu Văn Tam vẫn tiếp tục ấn huyệt thái dương của cô ta như cũ.

Cùng lúc với thời điểm xác chết xuống xe, phụp phụp hai tiếng vang khẽ, đinh gỗ đào trên người Hoàng San San toàn bộ đều rơi ra!

Mí mắt Lưu Văn Tam giật điên cuồng, tay của lão, cũng rõ ràng như không ấn nổi nữa, lại nhấc cao lên thêm chút...

“Con đàn bà chết tiệt này đúng là muốn lên ngọn núi này, hôm nay nó đừng hòng lên được!”

Lưu Văn Tam gầm nhỏ một tiếng, tiếp tục ấn chặt hai tay, gân xanh trên trán lão đều lồi cả lên, khớp ngón tay cũng trắng cả ra.

Tôi bước phía trước, Hứa Đức Sưởng theo sau, trong lúc chúng tôi đi về hướng núi Sửu, đám mối trắng ở dưới chân núi Quý kia cũng lúc nhúc bò theo chúng tôi.

Lũ mối trắng vốn đang gặm mỡ xác quỷ nước kia cũng bò về phía chúng tôi.

Lúc này tôi mới phát hiện, những mảnh vỡ của cái lọ sứ đen kia đã biến mất rồi!

Vương Thực đi phía sau chúng tôi, tay chân nhanh chóng xúc bỏ đám mối trắng lại gần.

Gặp phải loại không xúc bỏ được thì lão bèn dùng sức đập!

Đợi chúng tôi lùi tới chân núi Sửu, thì giống như có một đường biên giới vô hình chắn ngang, đám mối trắng kia cũng không tiến tới nữa, nằm im đó nhìn chúng tôi.

Tới chỗ bên cạnh cái huyệt đang đào, dừng lại đặt xác chết xuống đất, trên trán tôi mồ hôi liên tục túa ra.

Hứa Đức Sưởng không nén nổi sợ hãi, ngồi bệt xuống đất.

“Đúng là thần kì thật, sát khí bị trấn áp rồi?” Cùng lúc này, Lưu Văn Tam kinh ngạc mở mồm nói.

Lão buông tay ấn huyệt thái dương của Hoàng San San ra.

Tôi lúc này mới phát hiện, hai chiếc đinh gỗ đào còn sót lại đó, không tiếp tục trồi ra nữa, mà hoàn toàn lún hết vào trong.

Thậm chí còn không phải do Lưu Văn Tam ấn vào, mà là bản thân chúng từ từ lún xuống...

Hơn nữa, xác chết của Hoàng San San cũng đang thay đổi nhanh chóng.

Vốn dĩ lớp lông ngoài trắng trong đỏ đang mọc dài ra kia, hóa ra đã từ từ quắt lại.

Rồi theo làn gió thổi, biến mất không còn vết tích...

Ánh nắng chiếu lên mặt Hoàng San San, đôi mắt mở to của cô ta, cũng lờ mờ có triệu chứng khép lại.

Nói thật, tim tôi đã sắp từ cổ nhảy ra ngoài luôn rồi.

Lau bỏ mồ hôi ở trên trán, chân tay có hơi nhũn ra.

“Chắc là sẽ kịp...” Tôi khó khăn thốt ra một câu, cầm lấy chiếc cuốc chim từ trên tay Vương Thực, vụt cuốc mạnh xuống dưới hố huyệt!

Lưu Văn Tam cũng châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi, rồi cũng cầm lấy cái xẻng từ tay Vương Thực, đào huyệt cùng với tôi!

Hứa Đức Sưởng và Vương Thực đều sợ hãi không nhỏ, thể chất của bọn họ, dường như không bằng được với tôi và Lưu Văn Tam.

Chủ yếu là tôi và Lưu Văn Tam đào, bọn họ thay phiên nhau xuống giúp.

Tới lúc gần mười một rưỡi, đã đạo được một cái hố sâu gần hai mét, tay tôi vừa mỏi vừa rát.

Lưu Văn Tam cũng mồ hôi đầy đầu, môi khô nẻ cả ra.

“Đại khái đủ sâu, có thể chôn được rồi.” Tôi thở hồng hộc hai phát, nói.

Tôi với Lưu Văn Tam đi khiêng xác chết của Hoàng San San, đặt xuống dưới huyệt.

Sau đó bắt đầu lấp đất.

Tầm nửa tiếng sau, một ngôi mộ nho nhỏ đã được lập nên.

Cùng lúc này, đám mối trắng thủ ở dưới chân núi Quý nhìn chúng tôi kia, cũng bất chợt từ từ tản đi...

Rồi dần dần biến mất không thấy đâu nữa!

Tôi cũng mới phát hiện, trong đám mối trắng đó có một số con, hình thể lớn hơn, thậm chí màu còn hơi chuyển sang đỏ!

Vô duyên vô cớ khiến tôi có cảm giác sợ hãi phát khiếp.

Còn về mấy cái đinh gỗ đào ban nãy rơi ra đất, giờ cũng đã biến mất toàn bộ...

Nghĩ lại sợ là cũng chung số phận với mảnh vỡ lọ sứ, đều bị gặm hết sạch rồi!

“La... La âm bà, thế này là xong không có chuyện gì nữa phải không?” Sắc mặt Hứa Đức Sưởng vẫn còn đôi chút bất an.

Tôi gật gật đầu.

Nếu mà nói lúc trước tôi còn vài phần không xác định, thì bây giờ tôi có thể khẳng định, tuyệt đối không có vấn đề gì nữa!

Mối trắng ở núi Quý rời tổ, muốn lấy hung xác của Hoàng San San, bây giờ xác bị chôn vào núi Sửu, bọn chúng lập tức biến mất không thấy đâu nữa.

Thêm sự biến hóa ban nãy của Hoàng San San, rõ ràng là quá trình hóa sát đã bị ngừng lại.

Cúi đầu nhìn đồng hồ một cái, thời gian vừa vặn chính ngọ mười hai giờ.

Lưu Văn Tam lại châm một điếu thuốc, lão rít một hơi, rồi liếm chỗ môi bị khô nẻ, nói: “Yên tâm đi Hứa tiên sinh, Thập Lục làm việc ổn thỏa, tiền của anh không phải chi không đâu.”

Hứa Đức Sưởng nghe vậy mới thở phào triệt để.

Hắn mím mồm, cúi đầu nhìn mô đất mộ, sau đó quỳ xuống.

Tôi khẽ thở dài một tiếng, rồi mới nói: “Chú Văn Tam, chúng ta ra xe đợi Hứa tiên sinh.”

Nói rồi, chúng tôi bước về phía chỗ xe đỗ, Vương Thực cũng chạy chậm theo chúng tôi.

Lên xe xong, tôi lấy nước ra uống một ngụm lớn, Lưu Văn Tam cũng ừng ực uống hết hơn nửa chai.

Cũng tới tận lúc này, tôi cũng mới thực sự thở phào, buông bỏ tảng đá đè trong lòng xuống được.

Vương Thực thì cầm lấy khăn mặt và nước, lau ghế ngồi trên xe, cũng mở cửa sổ xe thông gió.

Mười mấy phút sau, Hứa Đức Sưởng mới bước lại.

Tròng mắt hắn rõ ràng vẫn còn có chút hơi đỏ.

Tôi đột nhiên cảm thấy, Hứa Đức Sưởng thực ra cũng là loại người tính cách rất cứng rắn.

Vợ mất mạng, người nhà không lý giải, lại gặp phải quỷ quái làm loạn, chúng tôi còn bị người nhà hắn đuổi đi, hắn vẫn trụ vững được.

Hơn nữa còn tìm tôi và Lưu Văn Tam, dẹp bỏ sĩ diện thành khẩn cầu cứu.

Nếu như đổi thành bất cứ người nào khác, chỉ cần không chịu nổi một chuyện trong số đó, sợ là xong hết luôn.

“La âm bà, Lưu tiên sinh, có thể hỏi một vấn đề được không?”

Hứa Đức Sưởng đi tới trước mặt tôi và Lưu Văn Tam, hắn hít sâu một hơi, giọng nói có hơi run lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận