Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 179: NHÌN CHÚNG MÀY LÊN ĐƯỜNG



Tim tôi run rẩy, đến trước mặt Trần mù.

“Chú Trần... đã xảy ra chuyện gì rồi...” Tôi cắn răng hỏi một câu.

“Nó đem cả Thanh Nhi lẫn Viễn Quy đi rồi, bảo chú đến đây tìm nó.” Trần mù trả lời tôi một câu, giọng nói không còn thê thảm chói tai như ban nãy nữa.

Tôi hít sâu một hơi, nói: “Chú Trần, chú cũng đừng sốt ruột quá... Bọn cháu đều tới rồi, bất kể lão Lý Đức Hiền này có thủ đoạn gì, trong hồ lô đựng thuốc gì, lão cũng chẳng thể gây ra sóng gió gì được.”

“Thanh Nhi với Viễn Quy sẽ không việc gì đâu.”

Trong chốc lát, Phùng Chí Vinh cũng tới bên ngoài cổng chính, ngoài ra, thủ hạ mà ông ta sắp đặt cũng đều đã tới!

Xe đỗ dày đặc trên con đường bên ngoài nhà họ Cố, chẳng biết có bao nhiêu người tới.

Nhưng cũng khiến tôi an tâm hơn không ít.

Chỉ có điều, sắc mặt của Trần mù vẫn không nhẹ nhàng hơn chút nào.

“Trần tiên sinh.” Phùng Chí Vinh gọi Trần mù một tiếng.

Cũng vào lúc này, kẹttt một tiếng vang lên.

Cổng chính nhà họ Cố lại mở ra.

Ngao sói luồn thẳng luôn vào trong.

Bên trong đại viện trống trơn, không hề có bất cứ bóng người nào.

Ánh đèn sáng trưng chiếu rọi trong nội viện.

Trần mù cũng bước qua cổng chính.

Tôi và Phùng Chí Vinh đi sát theo sau.

Phùng Chí Vinh giơ tay, lập tức mấy chục người đều kéo vào trong, bao vây nguyên cả khu nhà lại.

Tôi chú ý đến phía bên ngoài bóng người qua lại, tiếng bước chân vô cùng gấp gáp.

Phùng Chí Vinh mới nói: “Tôi đã cho những người khác vây lấy khu nhà họ Cố, bất cứ ai chắp cánh cũng không thoát được.”

“Lục soát!” Ngay tiếp đó, Phùng Chí Vinh liền hạ lệnh.

Mấy chục người kia cũng tản ra trong chớp mắt.

Cũng vào lúc này, ngao sói lại ngửi ngửi, rồi nó đột nhiên chạy qua hướng hậu viện.

Trần mù không chút ngừng nghỉ, lập tức theo sau.

Tôi cũng vội vàng đuổi theo.

Khứu giác của ngao sói tuyệt đối không kém hơn chó thường, hơn nữa nó ngày ngày đều ở cùng với Thanh Nhi và âm thai Trần Viễn Quy, chắc chắn là phát hiện ra gì đó!

Hai phút sau, chúng tôi đã tới hậu viện.

Hậu viện nhà họ Cố lúc này, không hề có thay đổi gì so với lúc đó khi tôi và Cố Nhược Lâm bị đuổi đi.

Duy nhất một thứ khiến đầu mày tôi nhíu lại, đó là cánh cửa sắt thông xuống dòng chảy phía dưới đất, hóa ra lại đang mở.

Càng khiến mí mắt tôi giật điên cuồng là, trên mái cổng có treo hai sợi thừng.

Đều là loại thừng chu sa toát ra màu đen đỏ!

Một sợi thừng treo con gái của Trần mù, Thanh Nhi, một sợi thừng thì treo âm thai Trần Viễn Quy!

Hai cái xác chết hơi hơi đung đưa, giống hệt như quỷ treo cổ chết vậy.

Thân thể Trần mù đang run rẩy.

Ngao sói thì càng nhe nanh, hung hãn sủa ầm lên mấy tiếng.

Thường nói tôn trọng người chết.

Lão Lý Đức Hiền này căn bản là bất chấp thủ đoạn! Còn treo xác chết con gái và cháu trai của Trần mù lên.

Lão ta, đang thị uy? Bảo Trần mù không nên quản chuyện này?

Nhưng tôi cũng khẳng định, lão Lý Đức Hiền này tuyệt đối không ngờ tới sự can thiệp của chúng tôi lại khiến chuyện này bại lộ!

Suy nghĩ chỉ diễn ra trong chớp mắt, mắt nhìn Trần mù định qua cởi bỏ sợi thừng.

Tôi vội gọi một tiếng: “Phùng gia chủ, ông cho người qua giúp, chú Trần dù gì tuổi tác cũng cao rồi, không tiện.” Tôi lên trước kéo Trần mù lại.

Lúc này ngao sói đội nhiên cũng áo u một tiếng.

Ban nãy nó rõ ràng còn rất hung hãn, bây giờ đến đuôi cũng cụp lại xuống phía dưới chân sau, đây còn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy kiểu phản ứng này của ngao sói...

Lập tức, tim tôi cũng như bị treo lên.

Trần mù không bốc đồng xông lên trước nữa, mà chằm chằm nhìn vào xác chết của con gái và cháu trai lão, con ngươi xám trắng kia cũng có vài ánh đỏ.

“Gia chủ... Trong dây thừng này còn có sợi thép, cắt không đứt, mà cái khóa này cũng rất khó mở. Không biết thắt nút chết kiểu gì nữa...” Một người nhà họ Phùng trán đầy mồ hôi kêu lên một tiếng.

Bất chợt, điện thoại của tôi lại rung lên bần bật.

Tôi mò điện thoại ra nhận cuộc gọi.

Đồng thời Trần mù cũng nhanh chân lên trước, giúp tháo dây thừng.

Đầu tiên bên trong điện thoại chỉ là sự yên tĩnh.

Mấy giây sau, mới vang lên một tiếng cười hơi có phần lạnh lẽo.

“La Thập Lục, xem ra lời tao nhắc nhở mày, mày không thèm coi ra gì.”

“Mày đúng là làm tao phải rửa mắt nhìn lại, loại người như Trần mù, mà cũng bôn ba vì mày, làm cái chuyện bao đồng này.”

Mí mắt tôi giật điên cuồng tới cực điểm, giọng nói này quả nhiên là của Lý Đức Hiền!

“Lý Đức Hiền, người làm việc, trời đang nhìn, ông hại người không ít, sẽ có báo ứng đấy!” Giọng của tôi khàn hơn rất nhiều.

“Ha ha, La Thập Lục mày chỉ biết mỗi câu này thôi à? Xem ra tuy mày có chút bản lĩnh, nhưng chẳng có gan mấy.”

Giọng nói của Lý Đức Hiền lại có vẻ rất nhẹ nhàng hời hợt.

Đầu mày tôi nhíu lại, nói: “Ông không ở nhà họ Cố?” Đầu kia điện thoại không hề yên tĩnh, những không có âm thanh hỗn tạp.

Đặc biệt lúc này chúng tôi đều ở trong nhà họ Cố, nhà họ Cố rất ồn ào.

Lý Đức Hiền bình thản trả lời: “Ở nhà họ Cố làm gì? Đợi một đám mãng phu đến nhà? Đợi thằng oắt con mới ra đời không sợ chết như mày tìm đến nơi?”

“Tao nhìn chúng mày lên đường là được, không cần thiết phải đến trước mặt tiễn chúng mày.”

Mấy câu này, lại khiến tim tôi đập càng nhanh hơn...

Nhìn chúng tôi lên đường?

Tôi đột nhiên phân biệt ra, trong điện thoại có một số tiếng sóng vỗ.

Đồng tử co mạnh lại, vụt quay đầu qua.

Chỉ có điều ở chỗ hậu viện này, tầm nhìn bị bờ tường che khuất, tôi chẳng nhìn thấy gì cả.

Phía ngoài nhà họ Cố đối diện với sông Dương, lão Lý Đức Hiền này, chẳng lẽ lại ở trên sông Dương phía bên ngoài?

“Phùng gia chủ, bảo người nhà họ Phùng ở bên ngoài xem xem, trên sông Dương có phải có thuyền không?” Tôi hạ giọng gọi một câu.

Đầu bên kia điện thoại, Lý Đức Hiền lại cười cười.

“La Thập Lục, mày rất thông minh, thông minh đến mức khiến tao hơi thấy sợ. Nghĩ lại Lý Đức Hiền tao lăn lộn trong giới phong thủy bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiền có một đứa trẻ ranh khiến tao nhìn không thấu.”

“Có điều cũng may là, có thể nhìn thấy mày lên đường, tao cũng coi như yên tâm rồi.”

“Có bao nhiêu người nhà họ Phùng đi cùng với mày, chắc là mày cũng sẽ không cô đơn quá.”

Điện thoại, đột ngột bị cúp.

Trên trán tôi đã đẫm mồ hôi.

Phùng Chí Vinh vừa hay cũng mở miệng, ông ta nhíu chặt mày: “Trên đối diện với sông Dương đối diện với bên ngoài cổng chính nhà họ Cố, đúng là có một chiếc thuyền. Lý Đức Hiền ở trên đó?”

Tôi gật gật đầu nói: “Chắc là vậy, người này vô cùng quái dị, nhà họ Cố chẳng có một ai... Không biết lão ta định làm cái gì... Chúng ta phải nhanh chóng ra ngoài, trong khu nhà này có nguy hiểm...”

Mồ hôi thuận theo trán rớt xuống.

Tôi nhìn chằm chằm vào giọt mồ hôi đập xuống nền đất đó, rồi lại nhìn ra phía trước, Trần mù đã tháo sợi dây thừng buộc trên cổ Thanh Nhi ra.

“Chú Trần, nhanh lên chút nữa... Lý Đức Hiền chắc chắn đang có mưu đồ gì đó... Lão ta muốn chúng ta đều bỏ mạng lại đây!”

“Phùng gia chủ, ông lên trước đi!”

Chỉ trong vòng vài giây, tôi đã cảm thấy trong lòng ngột ngạt không chịu được, còn có một cảm giác hoảng loạn mãnh liệt nữa...

Sắc mặt Phùng Chí Vinh chẳng mấy dễ nhìn, cũng vào lúc này, đột nhiên có một người nhà họ Phùng kêu lên một tiếng: “Gia chủ... Phía dưới này còn có người! Có một ông già! Tuổi khá cao rồi... Trông hơi giống lão thái gia nhà họ Cố!”

Tuy Trần mù đang gỡ dây thừng, nhưng ban nãy những người này cũng không lùi ra, mà ở bên cạnh giúp đỡ.

Người nhà họ Phùng vừa kêu kia đứng sâu bên trong một chút.

Đồng tử của Phùng Chí Vinh cũng co mạnh lại một phát.

Mặt tôi lại biến sắc: “Đưa ông ta ra ngoài! Phùng gia chủ ông đi nhanh! Lý Đức Hiền đúng là muốn lấy mạng chúng ta thật, Cố lão gia cũng là người mà Cố Thiên Lương muốn giết!”

Phùng Chí Vinh lập tức không dừng lại thêm, vụt đi ra phía ngoài.

Người nhà họ Phùng kia lao xuống phía bên dưới cánh cổng sắt, những người khác cũng bắt đầu trong hỗn loạn vẫn trật tự bảo vệ Phùng Chí Vinh rời đi.

Ngao sói đột nhiên rối rít sủa ầm lên, nó lao đến bên cạnh Trần mù!

Một phát ngoạm lấy chân Trần mù, định kéo Trần mù đi!

Trần mù thì động tác tay càng nhanh hơn.

Ngay khi trong lòng tôi ngột ngạt đến cực điểm, đột nhiên, tôi cảm giác mặt đất ở dưới chân rung lên một cái...

Người nhà họ Phùng ban nãy chạy xuống phía dưới cánh cửa sắt nhà họ Cố đi cứu Cố lão gia, đột ngột gào lên một tiếng kinh hãi: “Nước... Nước trào lên rồi!”

Giây tiếp theo, tôi liền nghe thấy một tiếng ầm ầm lớn...

Bạn cần đăng nhập để bình luận