Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 201: GÓA PHỤ LIÊU, DO CHỊ ĐÁNH CHẾT?



Chỉ cần góa phụ Liêu có thể báo thù, tắt thở.

Chị ta sẽ không còn là xác sống nữa, kể cả vẫn còn là huyết sát vô cùng hung hãn, cũng có thể dùng long mạch trấn áp được!

Nghĩ thông suốt điểm này xong, tim tôi đập nhanh lên, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Trong đầu rất nhanh đã có một mạch tư duy.

“Bà nội, cháu có cách rồi! Có điều, chuyện này sợ là tương đối phiền phức.”

Trên mặt bà nội cũng có vẻ vui mừng.

Tôi vừa đem việc góa phụ Liêu cần báo thù nói xong, mặt bà nội liền biến sắc, nói chuyện này căn bản không thể được!

Mẫu tử sát một khi đã giết người, thì sẽ không còn khả năng nghịch chuyển, cho dù có tắt thở, cũng không trấn nổi xác.

Hơn nữa, chúng tôi cũng không thể đứng nhìn góa phụ Liêu giết Lý Phương Ngọc và Trần Đại Đồng.

Tôi lúc này mới hít sâu một hơi, giải thích với bà nội, nói việc báo thù mà tôi chỉ, không phải là để góa phụ Liêu giết người!

Mà là cái câu ban nãy Trần mù vừa nói.

“Ăn bát cơm người chết thì quản chuyện người chết, người này nếu như bị hại chết, thì phải để dương sai đến quản!”

Bà nội lại im lặng một lát, rồi thở dài một tiếng.

Chỉ nói hai chữ, tạo nghiệp.

Tôi cũng chẳng dám ngừng lâu, cất cái la bàn nhái kia lên trên người, rồi lại đi về phía nhà góa phụ Liêu.

Trong quá trình này, tôi gửi một tin nhắn cho cô nàng cảnh sát Từ Thi Vũ.

Cô ta không lập tức trả lời tôi, tôi liền gọi điện thoại qua.

Rõ ràng, giọng nói của cô ta còn đôi chút ngái ngủ, tôi nhanh chóng kể lại quá trình sự việc, cô ta liền tỉnh táo ngay, nói cô ta sẽ lập tức điều cảnh sát đến thôn chúng tôi!

Lúc chuẩn bị cúp điện thoại, cô ta còn bất chợt hỏi tôi một câu, nói ngoài việc bảo cô ta đến phá án, có phải tôi còn có cách nói gì khác trên phương diện phong thủy quỷ thần gì đó không, thậm chí là còn đang làm chuyện gì đó nữa?

Tôi do dự một lát, rồi mới thở dài một tiếng, trả lời là có.

Sau đó tôi trịnh trọng nói, kết cấu của thế gian, vạn vật ắt đều có đạo lý của nó.

Chuyện mà tôi làm, cũng là do lão tổ tông truyền lại, người tin có, người không tin cũng có, chỉ hy vọng cô ta đừng ngăn cản tôi giữa chừng.

Quy tắc cái nghề này của chúng tôi, đó là chuyện của người chết, thì do người ăn cơm người chết quản. Chuyện của người sống, thì do dương sai quản.

Từ Thi Vũ lúc đó còn có đôi chút ngạc nhiên, bảo, anh gọi cảnh sát chúng tôi là dương sai?

Xem chừng cô ta lại định nói mãi không dứt, tôi vội vàng giải thích đôi câu đơn giản, cắt đứt mạch câu chuyện.

Một lát sau, tôi đã về lại căn nhà của góa phụ Liêu.

Trần mù đang ở trong sân hút thuốc lá cuộn, ngao sói thì nằm bò trên đất nghỉ ngời, chỉ có điều mắt nó cứ lúc lại liếc vào phía trong nhà một cái.

“Thập Lục, nghĩ ra rồi à?” Trần mù bất chợt hỏi tôi một câu.

Tim tôi hơi đập mạnh, càng cảm giác Trần mù đã nhìn thấu ý nghĩ của tôi...

Tôi hít sâu một hơi, nói: “Chờ chút nữa Từ Thi Vũ sẽ tới đây, là nữ cảnh sát lần trước giúp chúng ta ở nhà họ Cố, cô ta sẽ đi tìm Trần Phương Ngọc và Lý Đại Đồng, chú Trần, cháu làm như thế này, chắc có thể khiến góa phụ Liêu tắt thở được rồi chứ?”

“Nếu như mà xử theo pháp luật, thì góa phụ Liêu sẽ tắt thở, thế tắt thở xong thì sao nữa?”

“Thập Lục, nó là xác sống, cũng là mẫu tử huyết sát, không thể dùng lẽ thường để nhìn nhận, xác sống thông thường tắt thở xong, nếu có oán khí thì vẫn sẽ thành quỷ quái, càng đừng nói đến huyết sát.”

“Có những lúc rất nhiều quyết định rất khó làm, nhưng vẫn bắt buộc phải làm.” Trần mù rít mạnh một hơi thuốc lá cuộn, thở ra một làn khói đặc quánh.

Tôi gật gật đầu, nói: “Chú Trần, đạo lý cháu biết, sự tình cháu cũng hiểu.” Tiếp đấy, tôi lại đem dự định sẽ trấn xác như thế nào, và những gì liên quan đến phương pháp trấn xác của ông nội mà bà nội tôi nói ra kể với Trần mù.

Cuối cùng, tôi cũng vẫn nói với Trần mù về sát thuật theo đúng sự thật.

Sắc mặt của Trần mù, dường như trở nên phức tạp hơn nhiều, cũng chẳng nói thêm nữa.

Tôi không dám ở trong sân đợi quá lâu, liên tục cúi đầu nhìn thời gian, tôi với bà nội năm giờ về nhà, năm rưỡi tôi liền quay lại đây, thời gian trôi qua rất nhanh.

Trong chớp mắt, đã sắp đến sáu rưỡi rồi!

Tính toán một chút khoảng cách giữa thôn Tiểu Liễu của chúng tôi và thành phố Nội Dương, nếu như Từ Thi Vũ đi nhanh, thì chắc cũng sắp tới nơi rồi...

Cũng vào lúc này, điện thoại của tôi lại reo lên. Đây đúng là do Từ Thi Vũ gọi đến!

Nhận cuộc gọi xong, cô ta liền hỏi tôi cụ thể vào thôn xong thì đi như thế nào? Tốc độ điều động cảnh sát không đủ nhanh, cô ta mặc thường phục đến trước một mình.

Tôi lập tức thông qua điện thoại chỉ đường cho Từ Thi Vũ, chẳng mất mấy phút, một chiếc Volkswagen màu đỏ đã dừng ngoài cổng nhà góa phụ Liêu.

Từ Thi Vũ mặc một bộ thường phục, cũng không trang điểm, tóc búi cao lên, trông rất thanh tú và có thần.

Gặp mặt, cô ta liền bắt tay với tôi.

Tôi cũng chẳng nói nhiều, vội vàng đưa cô ta vào trong nhà.

Đương nhiên, lúc đi qua sân, Từ Thi Vũ cũng nhìn thấy Trần mù và ngao sói, thần sắc cô ta tuy có kinh ngạc, nhưng vẫn chẳng nói thêm gì khác.

Lúc nhìn thấy xác chết của góa phụ Liêu, mặt Từ Thi Vũ lập tức biến sắc, ngoài vẻ tím mặt ra, lông mi cũng còn hơi hơi rung.

“Mười tháng hoài thai, một xác hai mạng.... Hung thủ này, có thật là một người đàn bà nông thôn thông thường không?” Giọng nói của Từ Thi Vũ cũng hơi có chút run rẩy, giống như không tin lời tôi nói vậy.

Về chuyện của Lý Phương Ngọc và Trần Đại Đồng, trong wechat tôi cũng đã nói sơ sơ gần hết.

Dù gì tôi cũng chẳng biết rốt cục sự việc có bao nhiêu, nên cũng không thể phán chắc như định đóng cột được.

Im lặng một lát, tôi mới trả lời: “Tôi cũng không dám khẳng định, chỉ là cô ta nói như vậy thôi, cụ thể, vẫn phải xem các cô điều tra thế nào, có thể tìm ra chứng cứ được hay không.”

Từ Thi Vũ mím môi, cô ta ừ một tiếng, nói: “Pháp y sẽ đi cùng với xe cảnh sát, sau khi xem xác chết xong, thì hỏi cung một chút, hoặc là sẽ có chút manh mối.”

Trên trán tôi lại rịn mồ hồi, nói cô ta chỉ có thời gian một ngày.

Từ Thi Vũ ngạc nhiên, hỏi tôi tại sao?

Tôi do dự mãi, cuối cùng vẫn cứ đem chuyện huyết sát ra nói, bao gồm cả đỡ âm linh và trấn xác.

Vốn tôi cứ nghĩ là, Từ Thi Vũ sẽ không tin!

Nhưng không ngờ, lần này thần sắc biểu lộ từ trong mắt cô ta, lại có chút kính nể!

Chuyện này ngược lại khiến tôi cảm thấy khó hiểu.

Ngay sau đó, Từ Thi Vũ liền trả lời: “Được, thời gian một ngày, thì một ngày, đợi chút pháp y tới, kiểm tra xác chết xong, anh sẽ có thể đi làm việc của anh. Chắc anh sẽ không đưa chị ta đi luôn bây giờ chứ?”

Tôi gật đầu nói không, kỳ thực có bọn họ vào trong sân canh chừng xác chết, tôi ngược lại cũng yên tâm, dù gì tôi cũng sợ sẽ có vấn đề.

Cũng vào lúc này, phía ngoài cổng, đột nhiên vọng lại tiếng bước chân hỗn loạn, còn cả tiếng chửi bới nữa.

Âm thanh này không hề nhỏ, chửi toàn bằng từ ngữ tục tĩu, tôi nhíu mày ra khỏi nhà, Từ Thi Vũ cũng đi theo sau tôi.

Ngao sói cũng đứng dậy, nhìn chằm chằm vào vị trí cổng nhà.

Giây tiếp theo, một đám đông người bước vào trong sân...

Dẫn đầu, chính là Lý Phương Ngọc với vẻ mặt hung tợn như la sát!

Đứng bên cạnh ả là Trần Đại Đồng với bộ dạng rúm ró.

Phía sau lưng gã, là một đám đông người trong thôn, có nam có nữ, thậm chí trong tay bọn họ còn cầm mấy món đồ như cuốc xẻng gậy gộc!

Trong đó tôi nhận ra có mấy người, rõ ràng là mấy lão tối hôm qua cùng với thợ mộc Lưu giễu cợt tôi ở chỗ cổng thôn.

Lý Phương Ngọc hung hãn trợn mắt nhìn tôi, ả giơ tay, chỉ thẳng vào mặt tôi mà chửi: “La Thập Lục, tao xem mày còn oai được nữa không! Dám lấy dao găm kề cổ tao, bảo tiễn tao lên đường trước?!”

“Tao nói cho mày biết, tao biết thừa cái thằng âm sanh tử như mày cũng có quan hệ mập mờ với con góa phụ Liêu! Vừa nãy tao còn nghe người trong thôn nói, con góa phụ Liêu còn cho mày tiền kia kìa! Không chừng chúng mày cũng có chút quan hệ gì ấy chứ!”

“Tao từng đánh nó thì làm sao?! Tao có đánh chết nó! Thì cũng là do nó không quản được cái tính đĩ của nó, dám ve vãn chồng tao!”

“Hôm nay tao bất biết là nó chết rồi, hay vẫn còn chưa tắt thở! Đều phải lôi nó ra đốt bỏ!”

“Mày mà dám cản, ăn nói còn dám láo toét! Lý Phương Ngọc tao bao nhiêu năm nay ở trong thông cũng không phải loại ăn chay đâu! Lập tức tiễn mày lên đường ngay tức khắc! Cho mày đi làm bạn với con đĩ kia luôn!”

Ả chửi xong, mấy người dân thôn kia cũng dứ dứ đồ nghề trong tay về phía tôi tỏ vẻ uy hiếp.

Cùng lúc ấy, Lý Phương Ngọc lại chỉ vào ngao sói: “Cho vài người vào lôi xác chết ra đây, thêm mấy người nữa, lôi con chó này ra đập chết! Nó dám sủa vào mặt tao! Lấy cái mạng chó của nó luôn!”

Sắc mặt tôi vô cùng khó coi, ả Lý Phương Ngọc này, đúng là tâm độc hết biết, lại còn không màng pháp luật?

Đương nhiên, tôi cũng không nói nhiều. Chỉ ngoảnh đầu liếc Từ Thi Vũ một cái.

Từ Thi Vũ hơi nheo mắt lại, cô ta bước lên trước một bước, đột ngột nói một câu: “Chị là Lý Phương Ngọc? Góa phụ Liêu, là do chị đánh chết?”

[Tác giả có lời muốn nói]

Có thể xin hộp cơm, cầu tý thưởng không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận