Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 216: MỘ TỪ NƯƠNG

Tôi vô cùng hưng phấn chui vào bên trong, không khí trở nên bức bối hơn rất nhiều.

Có điều tôi lại thoát được khỏi thành giếng, vào trong một không gian có chỗ để đặt chân, bắp chân tôi đang không ngừng run rẩy.

Cuối cùng tôi thò đầu ra phía miệng giếng nhìn, lúc này chẳng có tý ánh sáng nào, ngược lại chẳng nhìn thấy gì nữa.

Mò điện thoại ra chiếu sáng, ánh sáng cũng chẳng tới được đáy giếng sâu mười mấy mét.

Lờ mờ có chút ít phản quang, tôi cũng chẳng nhìn rõ dưới đó ngoài nước giếng ra, rốt cục còn có gì nữa không.

Có điều, cái giếng này tuyệt đối không phải là giếng nước thông thường.

Bên dưới chắc chắn có thứ gì đó khiến người nhà họ Vương vô cùng khinh ghét tồn tại, mới khiến bọn chúng loại bỏ cái giếng ra phía ngoài tường bao.

Ban nãy lúc tôi nhìn chỗ tường bao này, vốn cứ nghĩ là do kiến trúc nhà cửa cần phải bỏ.

Nhưng trên thực tế lúc ngã vào bên trong chân dẫm vào phần gần giếng, chỗ đó cũng được lát gạch nung, tôi liền có thể khẳng định đây là do sửa lại.

Bản thân tường bao vốn thẳng tắp quây lấy cả cái giếng này vào trong, vì cố để tách cái giếng này ra phía ngoài nên mới sửa lại tường bao.

Người nhà họ Vương chắc chắn không hiểu phong thủy.

Lúc trước bà nội tôi nói nhà họ Vương phạm vào điều kiêng kỵ, nên cả một nhà thợ khiêng quan, đều mất cả.

Có thể làm nghề thợ khiêng quan, lẽ nào mạng không cứng? Phạm kiêng kỵ sẽ gặp chuyện, nhưng mà mất bao nhiêu mạng người như thế thật, thì vẫn hơi ảo.

Nhưng nếu phạm kiêng kỵ cộng thêm việc phong thủy gặp vấn đều, thì đúng là sẽ giết người trong vô hình.

Bản thân khu nhà của nhà họ Vương, nếu như hướng Dậu không có vấn đề, chắc sẽ là hai bên tường bao dài hẹp, trước sau bằng phẳng.

Đây gọi là Nguyệt địa kim tinh hai bên dồn.

Cho dù là cổng chính xông thẳng lộ sát, thì cũng có phúc khí của Nguyệt địa kim tinh bảo hộ, sẽ không xảy ra chuyện, ngược lại trong nhà sẽ xuất hiện người kiêm đức hạnh, nhà cửa có thừa cát khánh, bốn mùa bình an.

Nhưng hướng Dậu lại có vấn đề, hình thành hung trạch “Rắn chặt bụng”, sẽ khiến nhà họ Vương có khả năng nhà hủy người chết.

Cổng chính đối mặt với hung sát của đường, cũng sẽ thành một kiểu bố cục khác, gọi là “Ám tiễn bắn người ác!” (Ám tiễn: mũi tên bắn lén)

“Rắn chặt bụng” thêm “Ám tiễn bắn người ác”, thì là hung lại thêm hung, cho dù nhà họ Vương này, mỗi người đều có mệnh cách cứng hơn lửa thiêu giống như Trần mù, cũng chắc chắn sẽ chết vô cùng thê thảm khó coi, không được chết yên lành.

Trong lúc suy nghĩ, tôi cũng đã nghỉ ngơi tương đối, chân tay hồi phục chút ít sức lực, không còn run rẩy nữa.

Xung quanh đều rất yên tĩnh, tuy rằng đang ở trong quan tài, nhưng tôi có thể khẳng định, vẫn chẳng hề có người đi qua gần đây.

Trần mù chắc chắn không có ở đây, nếu như lão ở đây, thì tôi gặp chuyện, lão tuyệt đối không có chuyện không xuất hiện cứu tôi.

Vậy thì quá nửa là lão đang ở gần chỗ lão góa rồi...

Tôi thận trọng lần mò đường biên vách trong quan tài, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm là, quan tài không hề đậy chặt kín.

Ngồi xổm lên, dùng lưng đẩy nắp quan tài, ngược lại chẳng cần dùng bao nhiêu sức lực đã có thể đẩy bỏ ra.

Tôi từ trong quan tài nhảy ra ngoài.

Đương nhiên, tôi không phát ra quá nhiều tiếng động, mà cẩn thận đem nắp quan tài đậy lại như cũ.

Tôi quyết định đi qua chỗ lão góa tìm Trần mù, không xung đột với thằng điên nhà họ Vương này.

Gã quá độc, không biết còn chiêu thức gì nữa, tôi chưa chắc đã đấu lại được với gã.

Nhưng lờ mờ, bên tai lại nghe thấy có tiếng nói, rì rì rầm rầm, nghe không rõ là đang nói gì.

Giọng nói này, hóa ra còn là từ phía bên trong bức tường bên cạnh vọng lại nữa!

Do dự lần lữa mãi, tôi vẫn không đi thẳng, mà thận trọng bê một hòn đá đến bên cạnh để đệm chân, sau đó trèo lên trên đầu tường...

Tường bao nhà họ Vương không cao, cũng chỉ chừng ngoài hai mét, có hòn đá đệm chân, mắt tôi vừa hay có thể nhìn qua bờ tường.

Tất cả những gì lọt vào tầm mắt, lại khiến tim tôi đập hụt nửa nhịp.

Đây có lẽ là sân sau của dãy nhà bên, không gian không hề nhỏ, ít nhất cũng phải mấy chục mét vuông.

Phòng ốc đều được xây vuông vức.

Ngoài ra, ở giữa sân, lại có một khoảng lớn, gạch lát bị dỡ bỏ.

Đắp lên một đống đất mộ rất lớn.

Đống đất nhìn trông thời gian không dài, không thấy có cỏ mọc.

Phía trước có đặt bài vị và di ảnh.

Đống đất mộ này vừa vặn đối diện với tôi, thằng điên nhà họ Vương ngồi phía trước mộ, gã vừa hay quay lưng về phía tôi.

“Cái thằng tạp chủng đấy tìm đến rồi, ha ha, nó đi xem cái giếng kia, anh đẩy nó xuống dưới rồi.”

“Còn đè một cỗ quan tài lên, nó không ra được, sẽ chết từ từ ở dưới.”

“La Vãn Thành là cái thứ không ra gì, năm đó nó lừa em, khiến chúng ta xa nhau, anh điểm sính lễ âm cho nó, nó sẽ có vợ khác.”

“Từ Nương, thằng tạp chủng kia cũng chết rồi, quan hệ của em với nhà họ La đứt hết rồi.”

“Đây mới là nhà em, sao em không chịu quay về chứ?”

Giọng nói của thằng điên nhà họ Vương lúc này rõ ràng rất tỉnh táo, tuy rằng có vài phần trầm khàn, nhưng so với lúc trước hát dân ca ở cổng nhà góa phụ Liêu, thì hoàn toàn là hai người khác nhau!

Trên trán tôi mồ hôi lạnh liên tục toát ra.

Đặc biệt là lời của gã, càng khiến tim tôi không ngừng run rẩy.

La Vãn Thành trong lời của hắn là bố tôi, thằng tạp chủng, thì là đang nói tôi.

Bố tôi đúng là bị gã giết thật!

Càng khiến toàn thân tôi run lên là, trong ngôi mộ kia của gã, chôn ai?

Là mẹ tôi ư?

Bao nhiêu năm nay, tôi kỳ thực rất ít đi tế bái mẹ tôi, phần nhiều thời gian đều là quỳ trước bài vị và di ảnh ở trong nhà.

Còn về mộ của mẹ tôi, đều là do bố tôi đi quét dọn chăm sóc.

Không chỉ là mộ của bố tôi bị Lưu Hiển Hách quật lên.

Mộ của mẹ tôi, sợ là cũng bị thằng điên nhà họ Vương đào lên rồi!

Cái cảm giác phát điên trong người, khiến tôi cảm thấy vị mặn trào lên nơi cổ, tôi nén nhịn không phát ra âm thanh.

Nhưng vẫn sắp nhịn không nổi muốn vượt tường, đi vào liều mạng với thằng điên nhà họ Vương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận