Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 218: TAY CHÂN QUÁ CHẬM

Không biết lão bắt đầu đào từ lúc nào, nhưng lão muốn trộm xác chết của ông nội tôi, tuyệt đối sẽ không phải chuyện gì hay ho!

Chuyện của bố tôi và mẹ tôi, đã khiến lòng tôi vô cùng bức bối, làm sao còn có thể để lão đạt được mục đích?

“Chú Trần, cháu hiểu ý chú rồi, cháu lập tức thông báo cho nhà họ Phùng phái người tới! Đêm nay chúng ta sẽ mời ông nội cháu ra. Chuyện của bố cháu cũng gặp rắc rối, thằng điên nhà họ Vương điểm sính âm cho bố cháu, chú có thể giải quyết được không?” Đồng thời với việc tôi nói, Trần mù cũng không tiếp tục bảo chúng tôi đứng ở đây nữa, mà ra đi ra phía ngoài rừng cây ăn quả.

Hai người một chó bước chân vội vã, tôi đem chuyện của mẹ tôi và thằng điên nhà họ Vương ra lại kể sơ một lần nữa.

Bao gồm cả những chuyện hôm nay tôi nhìn thấy, gặp phải.

Sắc mặt Trần mù vẫn cứ rất nghiêm trọng.

Mãi cho tới khi chúng tôi đi tới đầu thôn rồi, lão mới đột nhiên nói một câu: “Mày không cần lo xác của mẹ mày bị đào lên mang qua nhà họ Vương chôn, thằng điên nhà họ Vương kia không có bản lĩnh đó.”

“Mẫu sát hai mươi hai năm, chứ chẳng phải là quỷ quái thông thường, nó vẫn cứ đi theo mày kia kìa.”

Dừng chân ở phần đường chỗ cổng thôn, lời nói của Trần mù lại khiến tim tôi đập hụt mất nửa nhịp.

Lão giơ tay ra vỗ vỗ vai tôi, dường như đang an ủi, rồi mới tiếp tục nói: “Sính lễ âm của bố mày vẫn chưa thành, chú có thể giải được, mày bắt buộc phải đào ông nội mày ra, không được để cho lão góa kia đạt được mục đích!”

Nói đến cuối cùng, giọng của Trần mù trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều.

“Tiểu Hắc, mày ở đây cùng với Thập Lục.” Lão vỗ vỗ đầu ngao sói, rồi vội vàng đi vào phía trong thôn.

Tôi không dám trì hoãn, mò điện thoại ra gọi cho Phùng Chí Vinh.

Đại khái nói là tôi cần đào chỗ đường bê tông ở đầu thôn lên, hy vọng ông ta giúp tôi khơi thông các mối quan hệ cần thiết, giảm bớt rắc rối, đồng thời cho tôi mượn người, tôi cần nhìn thấy người trong thời gian nhanh nhất.

Phùng Chí Vinh lập tức nhận lời, nói đây chỉ là chuyện nhỏ, nhiều nhất để tôi đợi một giờ đồng hồ.

Cúp điện thoại xong, tôi bèn đi ra bên lề đường đợi.

Từ vị trí này nhìn vọng ra hướng mà lão góa đang ở, trên cơ bản là chẳng nhìn thấy gì hết, con đường nhỏ qua mười mấy mét xong nhiều nhất cũng chỉ nhìn thấy lùm cây và cây liễu.

Tôi mò la bàn ra, kim chỉ rất nhanh đã từ kim đối biến thành kim nổi.

Mí mắt tôi hơi giật, lão góa chắc chắn không dễ mà đào được ông nội tôi.

Chiếc la bàn này tuy không thể xác định được vị trí cụ thể, nhưng có thể phản ánh được thiện âm, có nghĩa là đại biểu cho việc ông nội tôi vẫn còn ở dưới.

Ngao sói cũng không nằm xuống, mà đi đi lại lại bên cạnh tôi, giống như đang tuần tra vậy.

Trong lòng trấn tĩnh, nhưng đồng thời cũng rất căng thẳng.

Một loạt sự việc xảy ra sau khi về thôn, cũng coi như khiến tôi trở tay không kịp!

Vốn dĩ, tôi cảm thấy bản thân cũng có chút ít bản lĩnh rồi.

Không dám nói là thành thạo, nhưng ít nhất cũng có thể xử lý chuyện của bố mẹ và của ông nội tôi một cách vững vàng ổn thỏa.

Nhưng không ngờ, những chuyện này, việc này còn khó nhằn hơn việc kia, nếu không phải có Lưu Văn Tam và Trần mù giúp đỡ, tôi chắc chắn đã không chống đỡ nổi.

Đặc biệt là đến khi chuyện của bố tôi và mẹ tôi bị đan xen vào với nhau, rồi đến khi lộ ra hung thủ là thằng điên nhà họ Vương, càng khiến tôi hiểu rõ, hiện giờ thực lực của tôi vẫn còn rất yếu kém.

Chỉ cần bản lĩnh của tôi cứng cáp hơn một chút, đều không đến mức bị động như thế này.

Thời gian chậm chạp trôi qua, cũng vào lúc này, ngao sói đột nhiên sủa ầm lên! Tiếng của nó hung dữ vô cùng, tôi rất ít khi thấy nó hung dữ như thế!

Rùng mình một cái định thần lại, mới phát hiện trên con đường nhỏ mà chúng tôi đi về, có một lão già tập tễnh bước lại, lão đến rất gần rồi, đã lên đến bên lề đường.

Ngao sói gần như sắp chồm lên!

“Tiểu Hắc!” Tôi gọi nhỏ một tiếng, không cho ngao sói lên trước, đồng thời đồng tử cũng co mạnh lại nhìn lão già.

Lão già này, chính là lão góa!

Tuổi tác của lão đúng là quá lớn rồi, trên đầu tóc đã sắp rụng sạch, chỉ còn lại lơ thơ vài sợi tóc bạc.

Cẳng chân phải mất rồi, từ chỗ đầu gối trở xuống buộc một cái bọc vải, một khúc gỗ bẩn thỉu dựng ở phía dưới.

Nếu như sống ở nông thôn đủ lâu, thì biết kiểu người tàn tật thế này không hề ít.

Những năm trước làm gì có nhà nào hộ nào có tiền mà làm chi giả? Cho dù là nông thôn bây giờ, có khả năng hành động đi lại đơn giản cũng coi như quá tốt rồi, thậm chí phần nhiều người còn dùng nạng.

Mặt lão góa rất trắng, nhưng lại có hai bên má hồng, trên người tỏa ra một thứ mùi rượu hôi thối, không biết là thứ mùi rượu thối qua bao nhiêu năm không đánh răng tắm giặt rồi.

Trên người lão có một loại khí thế vô hình, nhìn trông thì chỉ là một lão già lôi thôi lếch thếch, lại còn là loại nghiện rượu tàn tật, nhưng nhìn thêm lần nữa, tôi liền cảm thấy sợ hãi, giống như lão là loại bước ra từ núi xác biển máu vậy.

Lão không đếm xỉa đến tôi, đi thẳng qua sông Tiểu Liễu, tôi chú ý thấy lão vào trong hàng tạp hóa ở cổng thôn.

Chẳng mấy phút sau lại bước ra, lúc đi lướt qua tôi để về lại con đường nhỏ, lão ngoảnh đầu nhìn tôi một cái, cười cười.

Dưới ánh trăng, thứ đốm đồi mồi nhìn lên trông chẳng khác gì với đốm xác chết, rợn người kinh khủng.

Đặc biệt là đôi con mắt đùng đục, khiến người ta khó chịu.

Tôi nhìn thêm mặt lão đôi phát, muốn nhìn rõ tướng mặt lão.

Nhưng điều khiến tôi hãi hùng là, tôi lại chẳng nhìn ra được gì cả....

“Đường phục mày mặc trên người, khiến tao rất ghét, hai năm nay tính tao tốt hơn nhiều rồi.” Lão góa đột ngột mở miệng nói.

Giọng của lão cũng có chút vịt đực, giống như bị đẩy từ trong khe cửa ra vậy, khô khốc khàn đặc.

Lão cũng nhìn chằm chằm tôi mấy giây liền, rồi mới tiếp tục nói: “Nửa đêm dám xuất hiện ở bên ngoài cửa nhà tao, đổi thành mấy năm trước, là tao đã chặt khúc mày ra, con chó bên cạnh mày kia cũng bị tao hầm ăn thịt rồi.”

Mí mắt tôi giật điên cuồng, trừng trừng nhìn lão góa, lão chắc chắn biết tôi là ai rồi!

Bất chợt có tiếng động cơ xe hơi vang lên.

Trong chớp mắt, đã có tận mấy chiếc xe đỗ lại bên cạnh tôi, đèn xe chiếu thẳng lên trên người lão góa. Lão góa cũng chẳng nói gì thêm, quay người rời đi.

Người lúc này bước xuống xe là Phùng Khuất với khuôn mặt quấn đầy bông băng, hắn cung kính gọi tôi một tiếng La tiên sinh.

Lồng ngực tôi phập phồng lên xuống, ánh mắt vẫn dính trên người lão góa, sau đó tôi khàn giọng kêu một tiếng: “Lão góa, ông không cần phải dọa tôi.”

“Dù gì ông cũng mất một chân rồi, giết cháu trai của La Trung Lương, không dễ thế đâu!”

“Hơn nữa, chân tay của ông, vẫn còn chậm lắm!”

Lão góa đột ngột đứng lại, lão quay đầu trợn mắt nhìn tôi, con ngươi sắp lồi cả ra ngoài rồi.

Giây tiếp theo, lão đột nhiên cắm đầu đi về phía trước, rõ ràng là định về nhà thật nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận