Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 264: NGƯỜI KHÔNG CHÚT QUYẾT ĐOÁN, SAO THÀNH ĐẠI SỰ ĐƯỢC

Lúc đó khi lấy la bàn nhái, tôi đích thực có cầm được một cây bút, một nghiên mực, và một xấp giấy vàng.

Bao gồm cả lông đuôi gà mà ông nội tôi đã sử dụng. Bút và nghiên mực có thể vẽ trấn sát phù! Lông đuôi gà thì từng đoạt tính mạng của mẫu tử sát.

Tôi không phải chưa từng nghĩ dùng sát thuật để đối phó với cái xác nữ mang bầu đó.

Nhưng tôi sợ cô ta quá dữ, còn chưa đợi tôi lôi sát thuật ra dùng, cô ta đã bóp cổ chết tôi trước rồi.

Cái kiểu xác sát đến mức như cô ta, thì mấy cái xác nằm im bất động mà hóa sát kia, không thể đem ra so sánh được.

Một khi động thủ, nếu như không nắm chắc mười phần, thì đều là đang đánh cược mạng sống.

Bây giờ cô ta mới chỉ là đi theo tôi, nếu như tôi bắt đầu muốn đoạt mạng cho cô ta hồn phi phách tán, cô ta sợ là sẽ không còn chỉ là đi theo tôi nữa.

Tuy rằng vẫn chưa nhìn thấy thuật phong thủy của Trương Nhĩ, nhưng chỉ dựa vào một điểm lão có thể đoán tướng mặt cho tôi, thì lão cũng chẳng yếu chỗ nào được.

Càng huống chi lão cũng là người cùng thời với ông nội tôi, có sự giúp đỡ của lão, khả năng thành công chắc chắn sẽ càng lớn hơn nhiều...

Trong lúc suy nghĩ, tôi càng vô cùng do dự.

Di vật của ông nội, cũng là vật phẩm bắt buộc để vẽ trấn sát phù.

Việc này khiến tôi rất khó lựa chọn.

Do dự giằng co hơn chục phút, tôi mới đưa ra quyết định.

Đem rương gỗ đặt lên trên bàn, lấy nghiên mực và cây bút đó từ trong ra.

Nghiên mực màu đen đỏ, không biết là loại chất liệu nào, dày nặng khác thường.

Còn cây bút kia cũng đen đến đi vào lòng người!

Mắt Trương Nhĩ sáng lên, thần sắc chững chạc cũng không kềm được mà lộ ra vẻ thèm muốn.

Tôi hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Một năm, đây là di vật của ông nội tôi, tôi không thể trực tiếp tặng cho người khác, nếu như Trương tiên sinh ông có thể giúp đỡ, tôi cảm kích vô cùng, sau này có cần đến La Thập Lục tôi, tôi cũng tuyệt đối sẽ giúp ông.”

“Nếu như không được, bèn không nhắc đến chuyện cái xác nữ này nữa, Trương tiên sinh giúp tôi làm la bàn nhái là được.”

Trương Nhĩ cũng suy nghĩ mấy giây, rồi liền trực tiếp gật gật đầu: “Đồng ý.”

Lão đỡ lấy bút và nghiên mực xong, bèn là một biểu cảm yêu thích không muốn rời tay.

Tôi cũng hơi có chút gấp gáp, hỏi lão làm sao đối phó với cái xác nữ bụng chửa kia?

Hơn nữa tôi cũng nói thẳng với lão, tôi vẫn chưa có cách nào tốt hơn, chỉ có thể dùng la bàn nhái trấn xác.

Nếu thực sự không được, thì sợ rằng phải chém đứt đầu cô ta, hoặc là dùng phương pháp đặc thù đoạn hồn phách của cô ta.

Trương Nhĩ lại lắc lắc đầu: “Trấn xác còn được, chặt đứt đầu cô ta thì chẳng có tác dụng gì, cho dù là bạch sát đứt đầu rồi vẫn có khả năng che mắt người, đối với loại xác sát này như cô ta, sẽ chỉ càng kích động hung tính lên thêm.”

“Hơn nữa đoạn hồn phách, oan khuất của cô ta lớn như vậy, người động thủ chắc chắn sẽ gặp báo ứng.”

“Cậu đã bị báo ứng lên người, biết được hậu quả của việc này rất nặng nề, cũng không thể dùng được.”

Tôi không ngừng cười khổ, nói tôi cũng chẳng còn cách nào khác nữa, mong lão giải thích nghi hoặc giùm.

Trương Nhĩ mới nói: “La bàn trấn xác, thay cô ta đỡ âm linh, lấy việc đoạn hồn để uy hiếp, bảo cô ta oan có đầu nợ có chủ, đỡ âm linh xong, cần đi đến nơi nào, thì đi về nơi ấy.”

Tôi thì lại trở nên mất tự nhiên.

Đỡ âm linh cho cô ta, thì sẽ ứng nghiệm với những việc trong giấc mơ của tôi rồi.

Tôi cũng đem chuyện này ra kể với Trương Nhĩ.

Trương Nhĩ lại cười cười, nói: “Việc này đơn giản, trấn cô ta một tháng trước, tới lúc đó việc ở sông Dương đã giải quyết xong từ lâu, cậu còn sợ bạn bè người thân bên cạnh gặp chuyện nữa chắc?”

Tim tôi đập đánh thịch một cái, nói làm sao có thể trấn một tháng được? Cho dù là la bàn nhái, cũng không thể nào lâu như thế được, cũng chưa chắc đã liên tục có tác dụng.

Trương Nhĩ mới bảo với tôi, Định la bàn trong tay tôi có thể làm được.

Đương nhiên, lão biết tôi sẽ không lấy Định la bàn ra dùng, sợ sẽ làm hư hỏng nó.

Trong tay lão có một chiếc Tam nguyên bàn đã dùng hơn ba mươi năm, cho dù cô ta là huyết sát, cũng thừa đủ để trấn một tháng!

Trong lúc nói, Trương Nhĩ lôi thẳng từ trong người ra một cái la bàn to bằng bàn tay, đưa vào tay tôi.

Tim tôi đập điên cuồng.

Đồng thời lão cũng đem Định la bàn trả lại cho tôi, nói có chiếc la bàn nhái kia, lão cũng có thể sao chép được.

Bây giờ lão đưa Tam nguyên bàn cho tôi dùng, thì sẽ không phải gấp rút cần la bàn nhái nữa, hơn nữa trong cái la bàn này của lão có trộn lẫn với nguyên liệu trấn sát, chắc chắn là dùng tốt hơn so với la bàn nhái.

Lão dự định sẽ cùng ra sông Dương xem xét tình hình, cũng sẽ ra tay giúp đỡ.

Nếu như cái xác nữ bụng chửa kia lại tới nữa, thì cùng ra tay trấn khí hung sát của cô ta.

Cuộc nói chuyện này, khiến lòng tôi trấn tĩnh hơn không ít.

Trương Nhĩ cuối cùng cũng nói với tôi, về việc tướng mặt của tôi là do việc cải mệnh người khác gây nên, vậy nên nhiều nhất là sẽ xui xẻo bảy ngày.

Chỉ cần vượt qua được bảy ngày này, tôi sẽ không chết, người được tôi cải mệnh đó, cũng sẽ không có nguy hiểm nữa.

Đương nhiêu, nếu như tôi mà chết, mệnh số vốn có của Trần mù cũng vẫn sẽ về lại trên người lão.

Tôi cảm kích gật đầu, nói cảm ơn lão đã giúp tôi giải thích, bây giờ tôi đã yên tâm hơn nhiều rồi.

Kỳ thực tôi cũng có rất nhiều thứ muốn hỏi, có điều bây giờ không phải lúc, bên ngoài trời vẫn tối sầm mưa liên miên, giải quyết việc cần gấp trước mới là quan trọng.

Tôi đề nghị ra sông Dương trước, xem mấy người Lưu Văn Tam thăm dò sông, cũng lại xem xem con trâu sắt ở dưới sông, Trương Nhĩ cũng gật đầu đồng ý.

Hai người sải bước ra khỏi tiền sảnh, bên ngoài nụ cười của Phùng Chí Vinh cũng rất cởi mở.

Vừa hay mấy người Lưu Văn Tam cũng ở phía sau đi ra rồi.

Tôi bước qua đi cùng một chỗ với Lưu Văn Tam, Phùng Chí Vinh thì cùng với Trương Nhĩ đi trên đầu.

Kể đơn giản một số chuyện, Lưu Văn Tam biểu thị quyết định của tôi là đúng, dùng một món đồ, chỉ là thời hạn một năm, đổi lấy sự giúp đỡ của một phong thủy sư kinh nghiệm đầy mình, đối với chúng tôi mà nói, cũng là một chuyện vô cùng tốt!

Rời khỏi nhà họ Phùng, đều lần lượt lên xe.

Chẳng bao lâu, đã đến đập Giang Đê của sông Dương.

Lúc này đã gần giữa trưa, mưa đã tạnh một thời gian không ngắn, công nhân đang gấp rút thi công.

Cả khu từ đường, hóa ra đã có quy mô sơ bộ!

Người làm của nhà họ Phùng lên trước báo cáo, đưa ra câu trả lời là, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì đêm nay có thể đưa vào sử dụng.

Tuy rằng từng có mưa, nhưng không hề kéo dài thời gian thi công, thậm chí bọn họ còn rút ngắn thời gian hoàn thành.

Phùng Chí Vinh thì hỏi ý kiến của tôi.

Tôi trầm ngâm một lát, nói vậy thì không được chậm trễ, bảo bọn họ mời người vạn nhà kia tới sông Dương.

Đồng thời phía bên ngoài chuẩn bị ngàn bộ linh đường, xác chết lên bờ xong, thì đưa bọn họ vào từ đường, hóa oán khí, phá sát cho họ!

Phùng Chí Vinh liền đi sắp xếp người làm việc.

Tôi và Trương Nhĩ thì bước lên trên bến tàu.

Lưu Văn Tam dẫn đám người vớt xác kia, cũng đi xuống sông lần cuối cùng, thăm dò tình hình.

Trương Nhĩ đột nhiên nói một câu: “Con trâu sắt này sợ là sẽ mượn thế nước thế xác để xông vào đập, nhìn sắc trời, đêm nay sẽ còn mưa nữa, nước trên thượng du vẫn liên tục xả, sông Dương đều đã mở cống xả nước rồi.”

“Nếu như đợi đến đêm, e rằng sẽ không kịp nữa, tình huống tốt nhất, là bây giờ bắt đầu vớt xác luôn, dựa vào dương khí ban ngày, xác chết sẽ không xảy ra chuyện gì.”

“Lúc trời tối, đã có người thờ cúng, cũng có thể trấn xác.”

“Chứ đợi đến lúc chuẩn bị chu toàn hết, sợ rằng thứ đến sẽ chẳng phải gió đông, mà là nước lụt, nếu như thế, cho dù người vớt xác ở dưới sông có bản lĩnh thông thiên, bọn họ cũng chẳng có cách nào cả!”

Trương Nhĩ thế này là đang nhắc nhở, giống như đang khai sáng, nhưng lại khiến tôi không ngừng kinh hãi.

Nếu như nước lũ đến thật, chắc chắn không thể vớt xác chết tiếp nữa, ai còn xuống sông được?

Tôi cũng lờ mờ nghĩ tới cảnh tưởng đó, nếu như nước lũ tấn công, xác nổi đẩy trâu, vậy con trâu sắt này tuyệt đối có thể đâm vỡ đập Giang Đê!

Chỉ có điều, cách làm này của lão tuy có thể hóa giải nguy cơ cấp bách của trâu sắt...

Nhưng ngàn xác chết kia hóa hắc sát, sợ rằng phiền phức cũng không nhỏ...

Trong lúc suy nghĩ, tôi cũng trở nên do dự.

Trương Nhĩ thì lại nói: “Năm đó Âm thuật tiên sinh, không lề mề nhu nhược thế này.”

“Ngàn xác tuy dữ, nhưng mạng sống của ngàn vạn người dưới hạ du càng quan trọng hơn, La Thập Lục, nếu cậu đã học được Âm Dương thuật, thì hãy lấy sự quyết đoán của cậu ra!”

“Người không chút quyết đoán, sao thành đại sự được!?”

[Tác giả có lời muốn nói]

Cảm ơn donate của mọi người dạo gần đây, tôi sẽ bắt đầu khôi phục bạo chương, hôm nay chương thứ 4 kết thúc rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận