Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 300: PHẦN MỘ TREO TRÊN NÚI

“Chú Trần, ở bên này!” Tôi cực lực đè nén để khiến cho giọng nói bình ổn, gọi một tiếng.

Trần mù và Phùng Bảo vội vã đi tới bên cạnh tôi.

“Hai người nhìn xem.”

Tôi giơ tay lên, có điều Trần mù không hề ngẩng đầu, mà ngược lại quay đầu nhìn về hướng mà chúng tôi tới.

Phùng Bảo thì tròn mắt tặc lưỡi, trong mắt hắn toát lên vẻ không thể tin nổi.

“Khu nhà này, làm thế nào mà lơ lửng trên không được thế?”

“Đúng là khó mà tưởng tượng được.” Phùng Bảo lẩm bẩm nói.

Tôi cũng chằm chằm nhìn mất mấy giây, rồi mới trả lời: “Thượng chí cửu tiêu, hạ tuyệt trần tục.” Đồng thời, tôi cũng hơi hiểu được một chút về cấu tạo của khu Âm dương trạch này rồi.

Đem phần mộ Âm dương trạch treo lơ lửng xây dựng trên huyệt vị phong thủy được lựa chọn sẵn, chỉ khi ở thời điểm đặc thù, lúc có ánh trăng chiếu xuống, dùng Định la bàn mới có thể tìm thấy.

Hoặc phải là cao nhân am hiểu sâu về phong thủy, mới có thể phát hiện ra chỗ của căn Âm dương trạch này được.

Nếu không, chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Âm dương trạch ở dưới hồ băng.

Đã nhìn thấy cổng, mà không vào được.

Mà tại sao hồ băng có thể phản chiếu hình ảnh của Âm dương trạch, trong khi ở góc độ và thời gian khác lại không nhìn thấy, việc này được quyết định bởi sự huyền diệu của Quang ảnh Táng pháp.

Tôi cũng là dùng phương pháp khác, dựa vào cơ duyên trùng hợp mới tìm thấy “nó”!

Nếu không phải Phùng Bảo nhắc tôi tìm người, sợ rằng đến bây giờ tôi cũng vẫn đang nóng ruột, chỉ có thể đợi Mã Bảo Nghĩa và Trương Nhĩ tới.

Trong lúc tôi suy tư, Trần mù đột nhiên lại nói một câu: “Trời sắp sáng rồi, chúng ta phải nhanh lên chút, bọn nó khả năng đã phát hiện ra chúng ta biến mất rồi.” Hơi thở của tôi trở nên gấp gáp hơn đôi phần.

Ánh trăng lúc này đã bắt đầu trở nên yếu ớt, thời gian đúng là ngày càng tiếp cận giờ Mão, chúng tôi ra ngoài đã tốn rất nhiều thời gian rồi.

Đặc biệt là lúc tôi tìm kiếm mộ Kế Nương, hoàn toàn không cảm nhận được thời gian trôi.

Mất đi ánh trăng, mộ Kế Nương trên ngọn núi băng bắt đầu trở nên lúc ẩn lúc hiện...

Tôi hơi có chút kinh sợ, đột nhiên nghĩ đến việc, nếu như để vuột mất thời gian này, sợ rằng kể cả là có biết mộ Kế Nương ở bên trên đi nữa. Chúng tôi cũng không đi lên được!

“Đi!” Tôi hạ giọng gọi một câu, vẫn cứ nắm lấy Định la bàn, lần theo ánh trăng đang ngày càng trở nên yếu ớt, bước đi về hướng ngọn núi băng.

Núi băng nhìn thì gần, nhưng trên thực tế khoảng cách cũng rất xa.

Câu nói ‘trông núi chạy chết ngựa’ này cũng rất có lý.

Đợi lúc chúng tôi đến được dưới chân ngọn núi băng, ánh trăng đã hoàn toàn biến mất.

Cũng còn may, vào giây phút cuối cùng chúng tôi đã đến được chỗ con đường ván kín đáo kia.

Đứng ở dưới ngọn núi băng, ngẩng đầu nhìn lên không, thì có từng tầng từng lớp băng tuyết, nhũ băng treo ngược giống như từng thanh kiếm sắc nhọn.

Không còn ánh trăng, rất cả trở về cảnh tối đen, thứ toát ra chỉ còn lại sự tĩnh mịch.

Con đường ván này ẩn trong khe rãnh của thân núi, bên ngoài là băng tuyết quanh năm không tan.

Công thêm việc vị trí phong thủy sẽ gây ảnh hưởng đến thị giác của con người, cũng giống như cách nói về kỳ môn độn giáp, như thế mới hình thành nên sự ẩn nấp hoàn hảo.

Đến được đây rồi, tôi đã hơi hơi yên tâm một chút, mới nói: “Chú Trần, yên tâm đi, bọn họ cho dù có phát hiện ra, thì tạm thời cũng không lên theo được.”

Nguyên nhân khiến tôi dám chắc như vậy, ngoài việc đã quá thời gian ra, thì bèn là trời đã bắt đầu có hoa tuyết buông xuống.

Bông tuyết lớn như lông ngỗng, đang che phủ lên dấu vết chúng tôi đi qua, cộng thêm với gió thổi, vết chân mỏng mảnh lúc chúng tôi tới kia, đã dần biến mất không còn nữa...

“La tiên sinh, Trần tiên sinh, hai người hít hơi dưỡng khí đi, chúng ta phải trèo lên trên, sợ là không dễ dàng gì.” Phùng Bảo lấy hai cái bình dưỡng khí ra đưa cho tôi và Trần mù.

Tôi hít mạnh mấy hơi dưỡng khí, lúc này mới cảm thấy cảm giác ngực tức anh ách giảm bớt không ít, Trần mù cũng không từ chối.

Cũng chẳng nghỉ ngơi bao lâu, tôi bèn định bước lên trên con đường ván.

Kết quả Phùng Bảo lại ấn lấy vai tôi, hắn nhe răng ra cười cười, rồi liền nhanh chân đi lên trước tôi.

“La tiên sinh, gia chủ bảo tôi đi theo cậu, là để bảo vệ cậu, chỗ này chúng ta đều chưa từng tới, thân thủ của tôi mạnh hơn cậu, tôi đi phía trước. Có vấn đề gì thì cậu gọi tôi lại.”

Sự thẳng thắn của Phùng Bảo, lại khiến tôi có vài phần cảm xúc.

Ba người một ngao bước lên con đường ván.

Bản thân tôi còn tưởng đường ván khó đi, không ngờ rằng thực tế đi lên trên rất bình ổn.

Con đường ván được làm bên trong khe rãnh của thân núi, các nút thắt quan trọng đều được chôn sâu trong vách đá, chỉnh thể được dùng loại gỗ đặc thù, còn có trộn lẫn với xích sắt, độ rộng gần đến một mét, đã được coi là rất rộng rãi rồi.

Từng tầng từng tầng xoắn ốc hướng lên trên, có chỗ còn đi sâu hẳn vào trong vách đá, rồi xong còn có chỗ đến bên rìa lơ lửng chìa ra ngoài, lặp đi lặp lại như thế tận mấy lần.

Cùng với việc ngày càng lên cao, có thể cảm nhận rõ ràng được hô hấp trở nên khó khăn, lúc lên được một nửa ngọn núi băng, cứ đi vài đoạn là chúng tôi lại phải hít một lần dưỡng khí.

Ngược lại là ngao sói, trông bộ dạng tinh thần phấn khích, bên trong con ngươi đỏ au, toát lên đầy vẻ hưng phấn.

Đột nhiên, một tia sáng màu máu xé rách bầu trời đêm, chiếu lên trên lớp băng tuyết.

Tôi vô thức quay đầu lại, thứ nhìn thấy là một vầng mặt trời sớm mai dâng lên từ sau ngọn núi băng.

Chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, tất cả màn đêm đều đã bị xua tan, ánh nắng sớm hơi chiếu rọi vào làn sương trắng.

Lúc này chúng tôi đứng trên chỗ gần đỉnh ngọn núi băng, nhìn xuống phía dưới, một vùng trắng xóa tinh khiết, cái hồ băng kia giống như một vạt lam bảo thạch.

Mặt trời bình minh treo trên trời không, cảnh tượng này giống như bức họa tiên cảnh, đẹp đến chấn động lòng người!

“Đến đỉnh rồi!” Giọng Phùng Bảo có lẫn chút thở dốc, kéo tư duy của tôi lại.

Tốc độ bước chân của chúng tôi càng vội vã hơn.

Mấy phút sau, đi ra khỏi con đường ván, chỗ đặt chân lên là một khoảng đất trống rộng tầm một hai trăm mét vuông!

Bề mặt nền đá toát ra màu xanh đen, bên rìa có xây lan can.

Khu đất trống này một dải vươn dài ra từ trên thân núi, hơn nữa phần núi phía sau lại lõm vào bên trong, chỗ này còn lâu mới đến đỉnh núi, vẫn chỉ là lưng chừng núi!

Cũng vừa hay bởi vị trí địa lý đặc thù này, nên mới hình thành ảo giác treo lơ lửng trên không!

Phía sau khu đất trống, trong phần thân núi hơi lõm vào trong, bèn có thể nhìn thấy một khu nhà bốn sân bốn cổng!

Tường bao hùng vĩ, cổng nhà to lớn, trên cổng treo tấm biển có ba chữ.

“Kế Nương phần.” Giọng của Phùng Bảo hơi có chút khàn, rồi mới nói: “Căn nhà đàng hoàng thế này, mà lại gọi thành phần mộ... U ám kinh được.” Đích thực, chỗ sườn núi này, đi lên trên xong liền không còn cái cảm giác trang nghiêm ấy nữa, mà toát ra chỉ có vẻ âm u.

Tôi hít sâu một hơi, trả lời.

“Phần cũng là một dạng nhà, phần mộ cũng chính là âm trạch, ở đây gọi là ‘phần’ chẳng có vấn đề gì cả.”

Nói rồi, tôi bèn đi lên phía trước Phùng Bảo.

Rất nhanh, chúng tôi đã lại gần phía trước cổng khu nhà.

Trên cái cổng bằng gỗ có quét sơn đỏ, trên ngưỡng giữa cánh cổng và mái hiên, còn có bốn cái trâm cửa hình tròn lồi ra ngoài.

Trên đó viết bốn chữ.

“Vũ Hóa Phụng Tiên.”

Tôi lẩm bẩm nói: “Núi băng là Lũng, sườn của núi Lũng, ở đây cũng là chỗ huyệt nguồn long mạch nơi sinh khi hội tụ, phần mộ Kế Nương xây dựng ở đây, bà ta là muốn mượn Táng giả hưởng sinh khí để vũ hóa. Bà Kế Nương này tinh thông phong thủy Táng ảnh, phần mộ quả nhiên không đơn giản.”

“Không cần quản nhiều như thế, tìm ra Trương Cửu Quái trước, xong chúng ta rời khỏi đây.” Trần mù nhắc nhở tôi một câu.

Nói thật, tôi đích thực có một sự hiếu kỳ mạnh mẽ, muốn đi nghiên cứu tỉ mỉ một chút bố trí trong căn Kế Nương trạch này.

Xem xem căn Âm dương trạch này rốt cục huyền diệu đến mức nào.

Giây tiếp theo, Phùng Bảo lại bước chân lên trước, hắn dùng sức đẩy cánh cửa cổng.

Két một tiếng, cổng khu nhà bèn bị đẩy mở.

Thứ lọt vào tầm mắt, lại không phải là một khu đại viện, mà là một gian sảnh sâu hút.

Bốn phía xung quanh gian sảnh lớn này đều có cửa tò vò, rõ ràng là từ chỗ cửa tò vò có thể vào trong căn nhà khác ở bên cạnh.

Trên đỉnh nhất đáng ra là vị trí bày chỗ ngồi cao, thì lại được đặt một cái giá cực lớn, bên trên treo mấy tấm da đã ngả màu vàng.

Phía dưới cái giá ấy, có mấy người nằm co quắp...
Bạn cần đăng nhập để bình luận