Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 312: TẠO NGHIỆP

Rất nhanh, xưởng trưởng Châu đã đến cạnh Châu Bân.

Sau khi đỡ hắn dậy xong liền nhanh chóng kiểm tra hơi thở, rồi lại sờ sờ vị trí bị đập chỗ trán của hắn.

Bộ dạng gã thở phào nhẹ nhõm: “La âm bà, chắc chỉ là va đập ngất đi thôi.”

“Dìu anh ta ra ngoài, mấy người cũng ra ngoài đợi tôi.”

Tôi bình ổn lại hơi thở, cũng lau bỏ mồ hôi lạnh trên trán.

Ánh mắt vẫn liên tục hướng lên người xác nữ.

Trên người cô bé không hề mọc lông, khả năng là bởi vì lý do giờ là ban ngày.

Tôi hồi tưởng kỹ lại một chút, ngoại trừ lần đó có góa phụ Liêu hóa sát lúc ban ngày ra, nhưng đó cũng là do chị ta bị nhục mạ xác chết ngay mặt, cùng việc lúc đó thời tiết đột nhiên thay đổi thành mây đen mưa bão, che khuất ánh mặt trời. Thì tất cả những xác chết khác mọc lông hóa sát đều là vào ban đêm.

Thậm chí một khi trời sáng, xác chết hóa sát cũng sẽ ngã xuống.

Trong lúc tôi suy nghĩ, xưởng trưởng Châu đã dìu Châu Bân ra khỏi phòng.

Tôi bước đến bên cạnh giường, cúi đầu quan sát kỹ xác chết của con bé.

Khuôn mặt non nớt, bởi vì mất chưa bao lâu, nên vẫn chưa biến thành cái kiểu trắng xanh của mặt xác chết.

Khuôn mặt nhỏ như bàn tay, mày mảnh, bên trong đôi mắt mở to, toát ra toàn sự đau khổ và tuyệt vọng.

Mái tóc hơi có chút rối, lờ mờ có thể nhìn thấy lớp da đầu bên dưới còn có vết thương ẩn.

Tôi đột nhiên phát hiện không chỉ mỗi da đầu.

Mà ngoài trên mặt không có vấn đề ra, thì vị trí cổ con bé còn có vết bóp cổ.

Đưa tay ra kéo cổ áo xuống, bên dưới xương quai xanh toàn là vết bầm tím.

Đầu mày tôi nhíu chặt lại.

Những thương tích này đã nói rõ cảnh ngộ của con bé ở trong nhà.

Xưởng trưởng Châu e rằng đều không biết những việc này.

Một người đàn bà mang bầu ngày ngày bị đánh đập, không xảy ra chuyện mới lạ.

Bây giờ con bé đã tác quái rồi, oán khí nhất định không nhỏ, sau khi đỡ âm linh phải an táng, thì mới có thể nhắm mắt được.

Chỉ có điều, bọn họ lại không biết là ai khiến con bé mang bầu.

Ca âm linh này sợ là chẳng có cách nào đỡ rồi.

Để đề phòng, tôi vẫn cứ mò lấy một tờ trấn sát phù ra, dán lên trên đỉnh đầu xác nữ.

“La âm bà... Chồng tôi tính cách khó chịu, cũng không thích con gái tôi, cậu là người tốt, cậu có thể giúp con bé không?” Phía sau lưng vọng lại tiếng khóc thút thít của người đàn bà kia.

Bà ta vừa lau nước mắt, vừa cầu khẩn nhìn tôi, rồi lại làm động tác định quỳ xuống.

Tôi vội đưa tay ra đỡ lấy bà ta, bảo bà ta đừng quỳ nữa.

Lúc này trong đầu tôi cũng có rất nhiều nghi hoặc.

Tại sao Châu Bân lại nói Tiểu Niếp ăn nằm bừa bãi với người khác, không đứng đắn.

Còn người đàn bà này lại nói con gái bà ta là đứa con ngoan? Trong chuyện này chắc chắn có uẩn khúc.

Đối với tôi mà nói, cũng bắt buộc phải biết được, là ai khiến con bé mang bầu, thì mới có thể đỡ âm linh được.

Vì như vậy, con bé này mới có thể nhắm mắt.

“Dì, Tiểu Niếp mang bầu, nhà dì đúng là không biết một chút manh mối nào sao? Một chút dấu hiệu cũng không có à?” “Bình thường con bé từng tiếp xúc với những người nào, ai có khả năng?” Tôi trầm giọng mở miệng nói.

“La âm bà, cậu gọi tên tôi là được, tôi tên là Đàm Phương.” Người đàn bà lau khóe mắt, trong mắt bà ta đều là nỗi đau thương.

“Chẳng có chút dấu hiệu nào, Tiếu Niếp bình thường đúng là ngoan lắm, cũng không thích nói chuyện mấy, chỉ toàn học bài thôi.”

“Cũng đều trách tôi, không cho nó được một môi trường sống tốt, sau khi ly hôn xong thì lại kết hôn, nó cũng chưa được cảm nhận tình cha, rất nhiều chuyện đều ôm trong lòng không chịu nói, nó chắc chắn là bị người xấu ăn hiếp rồi.”

Đàm Phương vừa mới nói, nước mắt đã lại tí tách rơi, nức nở bảo: “Giai đoạn trước phát hiện nó béo lên, sau đó đi viện kiểm tra bảo là mang bầu, tôi cảm giác trời như sụp xuống, làm sao có chuyện này được?”

“Tôi hỏi Tiểu Niếp kiểu gì, nó đều không chịu nói ra là ai, cứ ở lì mãi trong phòng.”

“Bố nó vốn đã không thích nó, bây giờ lại xảy ra chuyện này, càng cảm thấy mất mặt, còn ra tay đánh nó nữa.”

“Tôi có lỗi với nó, không có bản lĩnh, không có cách nào đưa nó đi viện, mới hại nó một xác hai mạng.”

“Bây giờ tôi cũng chỉ có thể cầu xin cậu đỡ âm linh cho nó, rồi tìm ra là ai hại nó, tôi liều mạng cũng phải đòi công bằng cho nó!”

Không để ai kịp nói gì, Đàm Phương đã lại quỳ xuống trước mặt tôi.

Tôi nghe mà cũng mềm lòng.

Không phải là tôi rảnh rỗi kiếm việc, nên quản chuyện đỡ âm linh. Mà là kiểu biến cố phiền phức như thế này, cũng không phải là lý do để tôi quay người rời đi.

Nếu như Đàm Phương này cũng giống như Châu Bân thật, đều không cần quan tâm lý do, chỉ biết trách cứ con gái, thậm chí không quan tâm đến mạng người.

Thì tôi chắc chắn sẽ không quản, loại người này không có lương tâm, chắc chắn sẽ gặp báo ứng!

Bây giờ tình trạng thế này, tôi cũng quyết định phải thử xem, coi như là tích phúc tích đức cho mẹ tôi.

Trong lúc suy nghĩ, tôi cũng trả lời Đàm Phương, để cảm xúc của bà ta đừng kích động như thế.

Cũng đừng nghĩ đến chuyện vứt bỏ tất cả để làm gì đó.

Tôi chỉ có thể quản chuyện đỡ âm linh, có điều tôi có thể tìm một người, đến giúp điều tra rõ ràng, xem có thể tìm ra kẻ kia là ai không, dù gì tôi đỡ âm linh, cũng phải cần bố đứa bé đến phối hợp.

Nửa câu trước rõ ràng khiến Đàm Phương hoảng hồn, nửa câu sau thì lại khiến bà ta rất căng thẳng, nói: “La âm bà, cậu cũng phải tìm người đến giúp sao, là người thế nào vậy?”

Tôi hít sâu một hơi trả lời: “Dương sai, cũng là cảnh sát.” Vừa mới dứt lời, mặt Đàm Phương đã lập tức biến sắc.

Bà ta rõ ràng trông rất do dự, bất an nói: “La âm bà... Thế này là cậu định báo cảnh sát?”

Tôi trả lời là không sai, nếu bọn họ cái gì cũng không biết, tôi cũng không biết, thế thì chắc chắn phải tìm người có thể điều tra chân tướng sự việc đến.

Ngồi trong căn nhà này, sợ là cái kẻ hại Tiểu Niếp kia sẽ không xuất hiện.

Kể cả Tiểu Niếp thành quỷ hóa sát, chết không nhắm mắt, cũng sẽ chỉ ở trong nhà hại người trước, rồi mới đi tìm kẻ đó tính chuyện sau.

Một khi xác mẫu tử hại người, thì sẽ không cách nào siêu độ nữa, cũng sẽ thành mẫu tử sát và quỷ nhi không thể đỡ âm linh được.

Bất luật suy nghĩ xuất phát từ phương diện nào, cũng đều phải tìm dương sai.

Tôi nói xong những lời này, mặt Đàm Phương đã trắng bệch cả ra.

Bà ta do dự mãi hồi lâu, rồi mới nói một câu: “Được.” Tôi ra khỏi nhà, gọi một cuộc điện thoại cho Từ Thi Vũ.

Lúc đó khi rời khỏi nhà họ Phùng đi cùng với Mã Bảo Nghĩa, Từ Thi Vũ đưa cho tôi tờ giấy nợ cùng thẻ ngân hàng.

Tôi cũng nhìn ra sự bất thường trong vẻ mặt và cảm xúc của cô ta, tự mình không đưa ra được quyết định.

Bản thân tôi định bảo Phùng Bảo đi trả lại thẻ ngân hàng và giấy nợ, Phùng Bảo thì lại đề nghị tôi tự đi.

Kỳ thực hôm qua lúc về tôi cũng đã từng suy nghĩ đến, chỉ là có chút trốn tránh theo bản năng.

Dự định đi xem tình trạng xây dựng của Triều dương trạch, sau đó lại xem xem có khu phong thủy bảo địa nào phù hợp, rồi an táng Trương Cửu Quái.

Tốt nhất là có thể tìm ở khu vực gần chỗ Triều dương trạch, vậy nên tạm thời đặt chuyện của Từ Thi Vũ ra sau.

Không ngờ rằng, bây giờ đã lại có việc phải tìm cô ta giúp đỡ.

Tiếng tút tút vang lên, chưa đầy hai giây điện thoại đã được kết nối.

Đầu bên kia truyền lại giọng nói lảnh lót vui tai của Từ Thi Vũ, rõ ràng còn có chút vui mừng.

“La Thập Lục? Mới có mấy ngày, mà anh đã về rồi à?” Tôi hơi cười khổ một chút.

Đối với Từ Thi Vũ mà nói, khả năng chỉ là mấy ngày, nhưng đối với tôi mà nói, những gì trải qua lại là cơ duyên lớn và thăng trầm lớn giữa ranh giới sống chết.

Nghe giọng nói của Từ Thi Vũ, cũng càng khiến trong lòng tôi có đôi chút xúc động khó nói.

Đặc biệt là vẻ vui mừng âm ỉ đó của cô ta, vả cả việc trong lời nói, lại còn toát ra vẻ quan tâm?

Hít sâu một hơi, tôi nén cảm xúc lại nói hôm qua mới về đến, hôm nay tôi lại là không có việc không vào điện Tam Bảo, muốn mời cô ta tới giúp.

Rõ ràng Từ Thi Vũ có chút ngạc nhiên, hỏi tôi là chuyện gì.

Tôi kể sơ một chút về tình trạng trong nhà Châu Bân, và còn cả cái chết của Tiểu Niếp.

Đầu kia điện thoại, giọng của Từ Thi Vũ cũng có chút kinh hãi.

“Mang bầu khó sinh, còn không đưa đi viện? Ở nhà sinh con, một xác hai mạng? Tại sao lại có loại bố mẹ như thế?”

Tôi giải thích mấy câu, chỉ là tư tưởng của gã bố dượng có vấn đề.

Mẹ con bé cũng rất đau khổ, nhưng lực bất tòng tâm.

Từ Thi Vũ im lặng hồi lâu rồi mới mở miệng, rất nhiều lúc, rất nhiều đàn bà đều lực bất tòng tâm. Nhưng giờ đã là năm 2017 rồi, mà còn xảy ra chuyện thê thảm kiểu này, nói ra chỉ khiến người ta cảm thấy bi ai.

Chưa đợi tôi nói tiếp.

Từ Thi Vũ đã nói, cô ta sẽ đưa người tới nhà Châu Bân một chuyến, tiện thể cũng qua trường học điều tra tình hình.

Lúc cuối cùng, cô ta lại còn bổ sung một câu, nói cô ta đúng là muốn phái người đến bắt cái loại người như Châu Bân luôn, thờ ơ với mạng người, tiếc là không có cách nào cả, có điều đợi xong chuyện cô ta sẽ thử xem có thể tố tụng hay không.

Bây giờ cô ta nói luôn với tôi, hy vọng tôi đừng có khúc mắc gì với cô ta.

Tôi ngẩn ra một cái, nói việc này có gì mà khúc mắc được?

Châu Bân với tư cách là bố dượng, mà đối xử với con riêng của vợ lạnh nhạt như thế, dẫn đến việc người ta một xác hai mạng. Tôi cũng tức giận bất lực, nếu như có thể có chế tài, thì đấy cũng coi như là có lời bàn giao đối với người chết.

Giọng nói của Từ Thi Vũ rõ ràng có vẻ nhẹ nhõm hơn không ít, nói cô ta bây giờ xuất phát luôn, bảo tôi đợi cô ta.

Cúp điện thoại.

Tôi nghiêng đầu nhìn một cái, chú ý đến việc Đàm Phương vẫn ở trong phòng không ra ngoài.

Kỳ thực qua mấy câu nói chuyện điện thoại ban nãy, tôi đại khái cũng nắm được một chút ít tình hình.

Theo như cách nói của Từ Thi Vũ, trên bề mặt thì hành động của Châu Bân không dính líu đến phạm tội, nhiều nhất cũng chỉ là làm ngơ việc sinh sản của con gái.

Có điều cô ta vẫn muốn tố tụng, việc này chắc chắn là thuộc về trách nhiệm xã hội với tư cách là cảnh sát của cô ta, và còn cả sự đồng tình đối với Tiểu Niếp, sự phẫn nộ đối với việc đối xử bất công.

Trên thực tế, cô ta cũng không thể trực tiếp bắt người, sợ rằng tỉ lệ có thể khởi tố thành công cũng không lớn.

Trừ phi Châu Bân đúng là có quan hệ trực tiếp tới cái chết của Tiểu Niếp.

Đang trong lúc tôi suy nghĩ, thì xưởng trưởng Châu cũng từ trong phòng đi ra. Bộ dạng của gã vội vội vàng vàng, còn lẫn vài phần hoảng loạn bất an.

“La âm bà, cậu vào trong xem xem cái đã... Gặp quỷ rồi, Châu Bân chưa tỉnh, khả năng là hôn mê ý thức không tỉnh táo, nó định tự bóp cổ chết!”

Đồng tử mắt tôi co mạnh lại một phát, vội vàng đi vào trong căn phòng ban nãy xưởng trưởng Châu ở.

Trong căn phòng này đầy ắp mùi rượu và thuốc lá.

Châu Bân đang lăn qua lộn lại trên giường, mức độ động tác còn rất mạnh, cái tủ đầu giường đã bị hắn đá văng đi!

Đôi tay hắn đang bóp chặt lấy cổ mình!

Lập tức, gân xanh trên cổ hắn đều nổi cộm cả lên, mặt đều thành màu tím tái!

Mắt nhìn hắn sắp bóp cổ mình đến nghẹt thở rồi!

Thời điểm này, Đàm Phương cũng hoảng hoảng hốt hốt bước vào phòng.

Nhìn thấy bộ dạng của Châu Bân, bà ta run cầm cập lên, sợ đến mức ngồi bệt xuống dưới đất, vừa khóc vừa gào một câu, tạo nghiệp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận