Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 319: ĐƯƠNG ĐẦU NHẤT BỔNG

Đối với những lời này của Trần mù, trong lòng tôi vừa cảm động vừa cảm kích.

Có điều tôi cũng rất chắc chắn, nếu như sau này có gặp phải nguy hiểm gì thật, cũng không thể nào để Trần mù và Lưu Văn Tam đi mạo hiểm được.

Rất nhanh, những người mà Phùng Chí Vinh sắp đặt đã vào trong khiêng quan tài.

Phùng Bảo dẫn đầu nâng quan tài lên, dẫn theo mấy người đàn ông nhà họ Phùng khiêng quan tài đi ra ngoài.

Trần mù thì đi trên đầu nhất, ra hiệu cho tôi đi theo.

Lưu Văn Tam, Hà Thái Nhi, Phùng Chí Vinh đi bên cạnh tôi.

Vốn dĩ tôi còn nói với Phùng Chí Vinh bảo ông ta không cần theo, trời tối thế này rồi, tự tôi đi xử lý là được.

Nhưng Phùng Chí Vinh lại cười cười, nói Thiết khẩu Kim toán hạ táng, cũng coi như là một chuyện lớn có thể mở mang tầm mắt, ông ta chắc chắn phải đi.

Tôi bèn không nói thêm gì khác nữa.

Ra đến bên ngoài nhà họ Phùng, xe mà Phùng Chí Vinh chuẩn bị để chở quan tài, là một chiếc xe tải, quan tài đặt ở phía sau rộng rãi hơn nhiều.

Sau đó tôi mới biết, đây là yêu cầu của Trần mù.

Mấy người Phùng Chí Vinh, Lưu Văn Tam ngồi ở hàng ghế giữa.

Người lái xe thì là Phùng Khuất.

Trần mù ra hiệu cho tôi ngồi ở phía bên trái quan tài, lão đứng ở phía bên phải, còn ngao sói thì ở dưới đường, không lên xe theo.

Ánh trăng lạnh lẽo, Trần mù nhìn tôi một cái đầy hàm ý sâu xa, rồi mới nói: “Thập Lục, từ giờ trở đi, mỗi một câu nói của chú Trần, mày đều phải nghe cho kỹ.” Tim tôi như ngưng lại, chưa đợi tôi hỏi lão là ý gì.

Trần mù đã kéo dài giọng, hò lên một câu the thé.

“Người chết qua quan không chạm đất, người sống đi đêm chớ quay đầu!”

“Giờ Tý đã tới, ngao sói mở đường!”

“Âm dương trấn quan, thằng mù điểm lộ, thần quỷ chớ lại gần nào!”

Bốp!

Bàn tay của Trần mù đập thật mạnh lên nóc xe ở phía trước!

Tiếng động cơ ầm ầm vang lên, chiếc xe tải bắt đầu lên đường.

Ngao sói tru dài một tiếng, giống hệt như tiếng sói tru, rồi chạy băng băng theo xe!

Cũng giống y như lần trước ở bên bờ sông Dương đưa con trai Phùng Chí Vinh về nhà vậy.

Còn Trần mù từ sau khi thốt ra hai chữ Âm Dương xong, thì không còn vẻ âm u u ám nữa, mà là vẻ chính trực ôn hòa!

Tôi lập tức liền hiểu ra ý tứ câu nói ban nãy của lão.

Trần mù, muốn dạy tôi dẫn đường âm!

Ánh trăng man mác, con đường đêm khuya vô cùng yên tĩnh.

Tiếng bánh xe chèn qua mặt đường, lẫn với tiếng bước chân phi chạy của ngao sói.

Bên đường sương mù không ngừng nổi lên, tốc độ xe dường như cũng trở nên chậm hơn nhiều.

Tôi có một thứ cảm giác rất mãnh liệt, lần này những ánh mắt nhắm vào chúng tôi trong làn sương mù càng nhiều hơn, còn toát ra cả thứ khát vọng hung ác.

Đây chắc chắn là bởi vì người nằm trong quan tài là Trương Cửu Quái!

Từ trên núi Kế Nương xuống, lúc vào trong từ đường, bên đường đã có một thằng lùn đến đòi quẻ bói. Thằng lùn đó người không ra người quỷ không ra quỷ, tuyệt đối không dễ đối phó.

Lúc đó gã đàn ông trung niên kia tiếp lời, mà lời nói lại còn rất không khách khí, cuối cùng bị bám lên người, kết cục chắc chắn chẳng tốt đẹp gì, nếu như Âm tiên sinh không quay về kịp thời, tôi cảm giác hắn khả năng sẽ chết.

Sương mù quá dày đặc, tôi cũng chẳng biết đã đi được bao xa rồi, đang chuẩn bị lấy điện thoại ra xem thời gian.

Thì bất thình lình, vị trí vai bị người ta vỗ một cái.

Mí mắt tôi giật tưng bừng một cái, trên trán dày đặc mồ hôi lạnh.

Cú vỗ này đến quá đột ngột, đuôi mắt có thể nhìn thấy, Trần mù đang đứng bên cạnh tôi.

Con người màu xám trắng của lão đang nhìn chằm chằm đoạn đường phía trước mặt, cũng không thể nào là do lão vỗ tôi phát này được.

Phù...

Phía sau mang tai, cũng bị thổi một luồng khí lạnh, càng khiến lông tóc trên người tôi dựng ngược hết lên.

Tôi không dám tùy tiện quay đầu lại.

Không biết có thứ quỷ gì đang ở phía sau tôi, lại còn thổi một hơi, lỗ mãng quay người, sợ là sẽ bị thổi tắt dương đăng.

“Chú em, lão tiên sinh trong quan tài bảo với chị, mấy chục năm nay ông ta cô đơn lắm đấy, muốn nâng ly tán gẫu, nói chuyện thâu đêm với chị, có thể tiện tay giúp đỡ, gỡ bỏ mấy cái đinh rách chuyện kia đi không?” Âm thanh trống rỗng truyền vào tai, giống như giọng của đàn bà.

Khiến trên cổ tôi da gà đều nổi dày đặc lên!

Hai tay tôi thò vào trong túi, một tay mò lấy trấn sát phù, tay kia thì tìm búa sắt.

Sau đó tôi vụt quay đầu lại, trấn sát phù đập mạnh ra trước một phát!

Kết quả sau lưng tôi lại trống trơn, làm gì có bóng ma nào.

Búa sắt vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn thế đập xuống rồi, nhưng cũng không vung lên nữa!

Tim tôi đập thình thịch lên, xém chút nữa là nhảy lên tận cổ rồi.

Ảo giác?

Đây tuyệt đối không thể là ảo giác gì cả, trên trán tôi mồ hôi liên tục rịn ra, gân xanh chỗ huyệt thái dương cũng không ngừng co giật.

Cũng vào lúc này, vị trí bên rìa của xe tải, có một bàn tay bám lên.

Cái bàn tay đó trắng nhợt, móng tay toát ra màu xám, đặc biệt là trên cẳng tay còn có chút nhăn nhúm.

Cánh tay lần mò lên trên, thứ thò ra ngoài bèn là một gương mặt không chút sắc máu, đang chằm chằm nhìn tôi.

“Chú em, chú mày đúng là chẳng biết tình biết nghĩa, bản thân sống thong dong, mà không để cho lão sư phụ chết toi của chú mày được sung sướng à?”

Cái môi mỏng của mụ ta mấp máy, những lời phun ra thì càng sắc nhọn, còn có cả vài phần trách cứ oán hận. Mồ hôi trên trán tôi càng nhiều hơn, đang định vỗ trấn sát phù ra.

Thì phụt một tiếng xé gió vang lên.

Một cái bóng trắng bèn chém thẳng xuống đầu mụ đàn bà đó!

Mụ đàn bà sắc mặt kinh hoàng, chửi bới: “Thằng mù chết tiệt! Mày đừng có quản chuyện bao đồng!”

Tôi lập tức liền có thể nhìn rõ, cái bóng trắng ấy là một cái gậy to bằng ngón tay, dài tầm bằng cẳng tay, trên đầu quấn dây vải màu trắng, giống như là dây lụa trắng vậy.

Mỗi cách một khoảng bằng ngón tay, dây lụa trắng này lại tản ra một đoạn ngắn bằng bàn tay, toát ra một vẻ âm u rợn người!

Bốp!

Trong chớp mắt, cái dây lụa trắng này đã đập thẳng lên mặt mụ đàn bà!

Mụ ta hét lên một tiếng, rầm một phát liền lăn ra khỏi xe rơi xuống dưới.

Tim tôi một phát như bị bóp chặt lại vậy, một cái bóng đen từ bên cạnh xe vụt qua.

Ngao sói vốn dĩ đã chạy lên trước đầu xe nay lại lao quay lại, một miếng ngoạm lấy cổ mụ đàn bà, rồi chui vào trong màn sương mù.

Tiếng gào thét thảm thiết xuyên thấu màn sương, đồng thời còn có cả tiếng xin tha thê thiết và tiếng khóc đau đớn.

Trong chốc lát, âm thanh đó đã yên lặng lại.

Ngao sói từ trong đám sương mù lao ra, chạy như bay theo xe.

Dưới ánh trăng, lại tỏa ra một thứ cảm giác oai hùng mạnh mẽ!

Trần mù bình thản mở miệng: “Thập Lục, điểm thứ nhất mà chú Trần dạy mày là, trên đường âm, đối mặt với bất cứ chuyện gì đều đừng hoảng loạn.”

“Nếu là có người đến hỏi đường, đòi đồ, cầu cạnh, làm việc, không cần để ý, nếu như đeo bám, quát đuổi nó đi là xong.”

“Lễ nhường ba phần, nếu như nó không đi, bất kể nó là quỷ, là xác, hay là thứ người lông bông gì.”

“Đều đập cho nó một gậy thẳng vào đầu!”

“Cây gậy khóc tang này, chú Trần rất nhiều năm chưa từng lấy ra dùng rồi, cũng là do rất ít thứ không có mắt, đòi chắn đường chú dẫn. Tiễn sư phụ mày lên đường không phải chuyện nhỏ, đương nhiên sẽ có một số thứ quỷ quái không sợ chết.” Trong lúc nói, Trần mù khẽ vuốt ve cái gậy được buộc đầy dây lụa trắng kia.

Đây là gậy khóc tang? Tôi cũng nhớ ra tôi từng nhìn thấy ở đâu rồi.

Rất nhiều người lúc đưa tang, người đi đầu đoàn người đều cầm theo gậy khóc tang.

Tôi còn tưởng đây là phong tục gì, không ngờ rằng, hóa ra là dùng để mở đường đuổi tà.

Trải qua vụ này, trên đường đi cũng chẳng còn xuất hiện thêm việc gì khác nữa, chúng tôi rời khỏi phạm vi nội thành thành phố Nội Dương, lúc đến ngoại ô, sương mù đã tan bớt một ít.

Đại khái lại đi hơn nửa tiếng nữa, xe dừng lại ở phía ngoài trạm thu phí bên đường quốc lộ.

Bên cạnh có một con đường nhỏ, sau khi xuống dưới bèn là một khu đất đầy cỏ dại, phía sau thì là tận mấy quả núi lớn.

Khu phong thủy bảo địa nhà họ Phùng mua sẵn này, bên ngoài không có minh đường gì cả, thế phong thủy hướng nội.

Tôi ngửa đầu nhìn mấy quả núi kia, dưới ánh trăng, thế núi cao thấp thẳng cứng hồi chuyển, nhìn thì như mấy quả núi lớn, nhưng kỳ thực là một quả núi có mấy ngọn núi, chỉ là cao thấp cách quá rời, nhìn qua một cái bèn tưởng nhầm là tận mấy quả núi!

Nếu như tôi nhìn không nhầm, thì phong thủy của quả núi này có một cách gọi, tên là Hồi long Cố tổ!

Lấy nơi trèo cao, đào sâu giếng vàng!

Xưng là Hoàng kim đăng thủy, cũng là Mộ đăng Sa!

Người trên xe đều xuống hết, phía sau chúng tôi còn có hai chiếc xe đi theo, những người khác nhà họ Phùng ở trên xe, chuẩn bị khiêng quan tài.

Quan tài vừa khiêng xuống dưới, tôi liền lên trước dẫn đường.

Vừa đi được mấy bước, bên đường tự nhiên vô cớ xuất hiện tận mấy con gồm chuột lông xám trắng, hồ ly lông toát ra màu trắng gạo, cả hai đều mang khuôn mặt nhọn hoắt, lén lén lút lút bám theo chúng tôi.

Càng kỳ dị hơn là, bọn chúng nếu không phải là cõng xác chết chuột con trên lưng, thì bèn là cõng xác chết của hồ ly khác...

Đúng thật là vô cùng rợn người!

.......,,,........

[Giải thích từ dịch giả]

Đương đầu nhất bổng: Táng một gậy thẳng đầu/mặt

Hồi long Cố tổ: Là rồng nhỏ rời khỏi rồng tổ xong thì quay đầu lại nhìn tổ tiên, cũng là chỉ địa thế hồi chuyển, cách nói trong phong thủy là sẽ có quý nhân tương trợ, có trung thần hiếu tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận