Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 338: LÔI KÍCH MỘC

Tôi nén nhịn lòng hiếu kỳ muốn ra ngoài xem lại, nói được.

Bảo bà cụ Hà cứ hỏi hết khả năng, tôi biết gì là kể hết.

Hà Thái Nhi cũng gọi điện thoại cấp cứu.

Phùng Bảo tuy trụ được, nhưng trạng thái cũng không tốt lắm. Cộng thêm Liễu Kiến Thụ gãy tay hôn mê, cần phải xử lý.

Từ Lệ Quyên và Chu Ngọc sợ hãi quá mức vẫn chưa tỉnh, đi bệnh viện mới là kết quả tốt nhất.

Lời mà bà cụ Hà hỏi tôi, lại không nằm trong dự liệu của tôi.

Vốn tôi còn tưởng bà cụ định hỏi chuyện của lão góa với thằng điên nhà họ Vương, kết quả bà cụ lại hỏi là bà nội tôi còn sống không.

Tôi nghẹn lời mãi một lúc, mới trả lời rằng còn sống, nhưng giờ không được an toàn cho lắm.

Bà cụ Hà không ngắt lời tôi, tôi bèn rõ ý của bà cụ.

Đem chuyện bà nội tôi bị người ta bắt đi kể một lượt, bao gồm cả những chi tiết bên trong cũng không bỏ sót.

Tôi kể hết xong, bà cụ Hà mới lắc lắc đầu, bình thản nói: “Vốn tưởng Âm thuật tiên sinh đi làm móng đường, Lưu âm bà chẳng sống thêm được mấy năm nữa, không ngờ bà ấy có thể trụ được đến tận giờ.”

“Tao với bà ấy đúng là cũng rất nhiều năm chưa gặp rồi, có một thứ phải hỏi xin bà ấy. Đợi lúc nào mày tìm thấy bà ấy, thì tao đi cùng với mày.” Những lời này lại khiến trong lòng tôi vô cùng nghi hoặc, tôi chưa từng nghe bà nội kể chuyện liên quan đến bà cụ Hà làm nghề Thần bà này.

Giọng điệu bà cụ chẳng thấy có cảm xúc gì, tôi cũng chẳng biết giữa bọn họ có phải có mâu thuẫn gì không.

Có điều bà cụ bảo muốn đi cùng với tôi, thì đã đủ thành một trợ lực không nhỏ rồi!

Ngay lập tức, tôi bèn gật gật đầu, nói một chữ được.

Tiếp đấy, bà cụ Hà lại đột nhiên giơ tay, cầm cây gậy khóc tang đánh về phía người tôi!

Mặt tôi hơi biến sắc, muốn tránh né.

Nhìn như động tác của bà cụ Hà không nhanh, nhưng mỗi một gậy của bà cụ, lại vừa vặn đánh trúng lên người tôi.

Mà lại còn đúng ngay vào góc độ mà tôi định tránh né.

Tiếng bôm bốp vang vọng, đánh khiến tôi đau đớn vô cùng.

Tôi hự lên tận mấy tiếng, đến một gậy cũng chẳng tránh nổi.

Bên cạnh, trên mặt Hà Thái Nhi toàn là vẻ lo lắng.

Sắc mặt của Phùng Bảo cũng chẳng dễ coi tý nào, hắn cố nhịn đau, định đi vào trong gian chính.

Thì Hà Thái Nhi lại ngăn hắn lại.

Tôi cũng nín thở, kêu một tiếng không sao.

Bà cụ Hà đánh tôi liền mười mấy gậy, ban đầu tiên tôi còn có thể tránh né một chút, về sau thì hoàn toàn là đứng im chịu đòn, đến tay cũng không nhấc lên nổi.

Bịch một tiếng tôi ngồi bệt xuống đất.

Gậy cuối cùng của bà cụ Hà hướng lên trên đầu tôi, nhưng không đánh xuống.

Bà cụ nhíu mày nói: “Năm đó tao từng có xung đột với Âm thuật tiên sinh, nhưng một gậy cũng chẳng đánh trúng được người lão, mày chẳng lẽ là chỉ biết có mỗi đoán phong thủy xem nhà cửa, chứ không có tý chút võ vẽ nào à?”

Tôi thở dốc mấy hơi, cố nén lồng ngực đang phập phồng.

Vẻ mặt hơi đỏ bừng vì ngại, gật gật đầu, nói tôi làm mất mặt của ông nội.

Bà cụ Hà khép hờ mí mắt, hồi lâu không mở miệng.

Tận mấy phút sau, bà cụ mới bảo Hà Thái Nhi đi qua dọn dẹp sạch sẽ phòng tôi trước, để tôi ngủ một giấc, bà cụ có chuyện phải suy ngẫm.

Hà Thái Nhi đi dọn dẹp phòng, lúc này Lưu Văn Tam cũng vào trong sân rồi.

Đầu mày lão nhíu chặt nói bên ngoài đặt một cỗ quan tài, bên trong là một con lợn chết, lợn lại còn chẳng có đầu, đúng là gặp quỷ rồi, chắc chắc là do lão góa kia đặt đấy.

Bà cụ Hà xua xua tay, Lưu văn Tam liền chẳng nói thêm gì nữa.

Tôi từ dưới đất bò dậy, cũng không lập tức đi về phòng.

Do dự một lát, tôi mới hỏi bà cụ Hà, lẽ nào không hỏi tôi chuyện liên quan đến lão góa và thằng điên nhà họ Vương sao?

Bà cụ Hà bình thản trả lời: “Nhà họ Vương thợ khiêng quan, cả nhà chết hết, chỉ còn lại một thằng con bị điên, mẹ mày Từ Nương, từng là con dâu nuôi từ bé của nhà họ Vương.”

“Lão góa đấy từng theo quân phiệt đi đào phần quật mộ, biết chút thủ đoạn phong thủy, có không ít xung đột với Âm thuật tiên sinh, La Thập Lục mày khả năng quên tao cũng là người thôn Tiểu Liễu rồi.”

“Chúng nó nếu đã túm lại với nhau, thì sẽ chẳng có chuyện gì tốt lành cả, còn về nguyên nhân trong đấy thì tao không có hứng biết, lần sau cho chúng nó hết đường về là được.” Thân người tôi cứng đờ một cái, liền không mở miệng nói thêm nữa.

Vừa hay lúc này có tiếng còi xe cấp cứu vọng vào trong sân, bên ngoài cũng có tiếng xe đỗ lại.

Bà cụ Hà ngồi ở bên trong nhất của gian nhà chính, bà cụ nhắm mắt lại, giống như là người chết vậy, đến cả hơi thở cũng chẳng thấy tiếng.

Tôi và Lưu Văn Tam cùng dìu Phùng Bảo ra ngoài, rồi lại bảo người vào trong khiêng Liễu Kiến Thụ.

Trong sân có không ít huyết chó, trên đất còn có miếng thịt lợn thối mà Liễu Kiến Thụ nôn ra, đúng thật là vừa rợn người vừa buồn nôn.

Mấy người y tá kia cũng bị dọa cho không nhẹ.

Cuối cùng lúc tiễn xe cấp cứu đi xong, thì Hà Thái Nhi cũng dọn dẹp sạch sẽ xong phòng tôi.

Còn về cái lỗ hổng trên nóc nhà, thì Lưu Văn Tam dùng một cái ô che tạm.

Nhà lão không có nhiều phòng, tôi cũng chẳng muốn kiêu kì thế, như thế này là khỏi lãng phí thời gian nghỉ ngơi rồi.

Lúc nằm lên giường, cả người tôi đều vẫn rất đau.

Cảm giác mệt mỏi truyền lại, mơ mơ màng màng liền ngủ thiếp đi.

Đợi lúc tỉnh lại, trong phòng đã tràn ngập ánh nắng chói mắt.

Mùi thức ăn thơm nức mũi, kích thích khiến bụng dạ tôi réo không ngừng.

Tôi bước ra khỏi phòng, trong sân đã dựng một chiếc bàn, bên trên bày các loại đồ ăn như rau xào thịt kho các kiểu.

Lưu Văn Tam đang vừa uống rượu, vừa nhắm thức ăn.

Hà Thái Nhi thì đứng sau lưng bà cụ Hà, đang bóp vai cho bà cụ.

Bà cụ Hà vắt chéo cái chân bó, nhắm mắt sưởi nắng.

Dưới ánh nắng có thể nhìn rõ trên mặt bà cụ toàn là phấn trắng, trên lớp môi mỏng còn tô son môi màu đỏ thẫm, chẳng khác gì mấy so với kiểu trang điểm cho người chết.

“Thập Lục, nhanh lại ăn cơm.” Lưu Văn Tam gọi tôi một câu.

Tôi đích thực là cũng đói không chịu được rồi, đi qua ngồi xuống xong, xé lấy một cái đùi vịt, nhét vào mồm nhồm nhoàm nhai.

Lưu Văn Tam xới cho tôi một bát cơm, tôi liền gắp thức ăn, nhệu nhạo nuốt cho đầy bụng.

Bà cụ Hà vẫn cứ nhắm chặt mắt.

Kỳ thực tôi rất muốn hỏi bà cụ Hà, bà cụ dự định đối phó với lão góa và thằng điên nhà họ Vương như thế nào, hay là chúng tôi cứ đợi mãi như thế này?

Cái gì cũng không biết, khiến tôi cảm thấy rất bị động.

Huống hồ tôi cũng chẳng phải là đối thủ của thằng điên nhà họ Vương và lão góa, trên thực tế chẳng giúp đỡ được gì.

Tôi sợ lại giống như tối hôm qua, cuối cùng vẫn để thằng điên nhà họ Vương chạy mất.

Do dự một hồi, lúc tôi đang định mở miệng hỏi.

Thì bà cụ Hà đột nhiên nói một câu: “Cái thanh trảm quỷ đao kia của tao, đặt ở cửa gian chính rồi. La Thập Lục, giao cho mày làm một việc.”

“Phía sau nhà tao ở thôn cũ, có một vạt rừng liễu, trong đó có một cây liễu vỏ đen thui, cây sắp chết rồi, mày đi chặt nó xuống, lôi về đây.”

Tôi kinh người một phát, trước không trồng dâu sau không trồng liễu, không ngờ cả hai cấm kỵ này bà cụ đều phạm cả rồi.

Đêm qua tôi còn chỉ nhìn thấy cây dâu ở sân trước, chưa nhìn thấy cây liễu.

Bà cụ Hà mở mắt, thần sắc hơi có chút phức tạp, rồi mới nói một câu: “Tao không hiểu phong thủy, không biết mấy thứ cấm kỵ mày nói, từ xưa đến nay, người nhà Thần bà đa số đều đoản mệnh, lắm họa, bản thân thông thường cũng chẳng được chết yên lành, tao còn tưởng đây là số của cái nghề này, nhưng không ngờ lại là do phong thủy gây ra.”

“Gỗ dâu tụ hồn, cây liễu gọi âm, có thể khiến quỷ quái vào trong nhà. Thần bà muốn có bản lĩnh, thì phải quanh năm đối phó với mấy thứ đấy.”

“Cái cây liễu ban nãy tao bảo từng bị sét đánh, thành Lôi kích mộc, tao dự định dạy mày ít chiêu, cần mày làm cây gậy khóc tang trước.”

“Gậy khóc tang làm bằng Lôi kích mộc, trên đánh huyết sát, dưới chém ác quỷ, ngang quật người ác, đối phó với hai thứ tai quái kia, không thiếu nó được.”

“Có mấy câu, tao sẽ nói riêng với mày. Giờ mày xuất phát, về lại trước khi trời tối.”

“Rừng liễu âm nhiều, giờ ngọ tất gặp quỷ, đừng có để xảy ra sai sót gì.”

Tim tôi đập đánh thịch một cái, mặt lộ vẻ vui mừng. Tôi hoàn toàn không ngờ rằng, bà cụ Hà lại định dạy chiêu thức cho tôi!

Thế này đúng là cầu còn không được nữa là!

Lưu Văn Tam đặt chén rượu xuống, lão hít sâu một hơi, nói: “Thập Lục, chú đi cùng với mày.”

Tôi đang định gật đầu.

Thì bà cụ Hà lại liếc lão một cái, bảo: “Chỉ được mình nó đi, không phải trẻ lên ba nữa, không cần người lớn đi theo chùi đít cho.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận