Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 350: CHẶT ĐẦU TRỪ HỌA

Lời của trưởng thôn lại khiến tôi kinh hãi vô cùng, lão góa đã nhập thổ rồi mà còn gây ra chuyện vong khách nhập được?

Hơn nữa lúc này còn là ban ngày ban mặt, quá bất thường.

Hôm qua lúc vớt lão góa từ dưới nước lên, bà cụ Hà còn dán giấy phù, đóng đinh gỗ đào nữa mà.

Tôi đi một mình chắc chắn không có cách gì, nếu như gọi thêm bà cụ Hà, thì không thể để Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi đơn độc ở lại được.

Đang lúc tôi do dự, thì bà cụ Hà đột nhiên bình thản nói một câu: “Qua nhòm thử xem, cái người bị vong khách nhập có tắt mắt tay chân không.”

“Trời nắng chang chang, lão góa đấy còn chưa thành thanh thi, không thể nào vô duyên vô cớ khiến người ta bị vong khách nhập được.”

“La Thập Lục, chuyện này mày phải làm cho tốt, bọn tao không đi cùng nữa.”

“Vâng, cháu biết rồi.” Lời dặn của bà cụ Hà, cũng đã nhắc nhở tôi.

Khiến tôi nhớ lại lần đó khi chuyển mộ đưa con dâu và cháu họ của Phùng Chí Vinh lên núi, tôi từng dặn do người đi cùng không được động vào bất cứ thứ gì trên đất, kết quả vẫn có người đi nhặt, vô duyên vô cớ bỏ mất hai mạng người.

Đây cũng là chuyện mà Trần mù dặn đi dặn lại, đồ không được nhặt linh tinh, quỷ quái cũng không tùy tiện tìm đến một người.

Chúng tôi nói chuyện mấy câu như vậy, trong lòng tôi cũng đã chắc chắn hơn nhiều.

Kỳ thực tôi muốn đi qua bãi lau Liễu xem xem, cũng là bởi vì giấc mơ không lành, cộng thêm việc tôi đích thực có chuyện chưa nói rõ ràng.

Vừa hay trưởng thôn qua đây, trong vô tận cũng là do số mệnh đưa đẩy.

Đơn độc theo trưởng thôn bước ra khỏi cổng, đi thẳng về phía bãi lau Liễu.

Ánh nắng chói mắt, tôi chú ý nhìn thời gian một chút, lúc này đã là mười hai giờ rưỡi rồi.

Mí mắt tôi hơi giật một cái, hỏi: “Trưởng thôn, người đó xảy ra vấn đề vào lúc nào vậy?”

“Hình như là mười hai giờ, đột nhiên người một phát liền ngã xuống. Mấy người nói không sai, đợi lúc nữa phải kiểm tra xem, cái thằng chó chết đấy có phải là thó bừa thứ gì không, đúng thế thật thì tôi phải cho nó mấy cái bạt tai.” Thần sắc của trưởng thôn có đôi chút nghiêm khắc.

Tôi gật gật đầu, trong lòng cũng đã có sự tính toán.

Nếu như là người đó mò lấy đồ, thì giờ đại âm đích thực có khả năng bị vong khách nhập.

Tôi cũng chẳng nói thêm gì khác, chỉ là bảo trưởng thôn đợi lúc nữa sắp xếp mấy người, đi khiêng cái cỗ quan tài ở cổng nhà Lưu Văn Tam qua, để chôn cạnh người lão góa.

Khoảng tầm bảy tám phút, chúng tôi đã đến bãi lau Liễu.

Vẫn còn khoảng tầm gần chục người đàn ông, đang vây trước cái hố.

Lúc này cái hố đã lấp được một phần ba, vừa hay đã lấp toàn bộ hết người xác chết.

Cái hố này còn phải dùng làm móng nhà, nên không thể nào lấp hết cả được.

Phía dưới cái cây liễu thương tích đầy mình ở bên cạnh có một người đang cuộn cong lại, sắc mặt gã trắng bệch không chút máu, đang gào thét đau đớn.

Cũng chẳng có người dám đi qua, tất cả mọi người đều tránh như tránh tà vậy.

Ông cụ Vương cũng ở cạnh cái hố, đang nói dông dài gì đó.

Trưởng thôn đi đến gần phía trước, nói với ông cụ Vương, bảo ông cụ dẫn theo bốn người qua nhà Lưu Văn Tam khiêng quan tài, đừng quên xách theo cái thủ lợn kia nữa.

Ông cụ Vương vẻ mặt ngạc nhiên nhìn sang tôi, tiếng vô cùng to nói một câu: “Tối qua La âm bà chẳng phải nói là, thủ lợn để cho Lưu Văn Tam nhắm rượu à?”

Trưởng thôn: “....”

Ông ta lại gân cổ lên ghé sát vào tai ông cụ Vương nói lại lần nữa, ông cụ Vương mới mang vẻ mặt ngớ người ra đưa người rời đi.

Tôi đứng lại trước cái hố một thời gian.

Cúi đầu nhìn trong hố không phát hiện thấy có gì khác thường, lúc này mới đi về phía dưới gốc cây Liễu kia.

Gã đàn ông bị vong khách nhập mặc một cái áo khoác cũ, trên mặt còn dán một miếng dán thuốc, la hét kêu đau chân.

Lướt một phát tướng mặt của gã, mắt giống như mắt chuột, đỉnh đầu nhọn, trán hẹp, tóc cũng hơi thưa.

Đầu mày tôi hơi nhíu lại, đỉnh đầu nhọn đại biểu cho sự thông minh, trán hẹp đại biểu cho việc không có chí lớn, sẽ đem sự thông minh dùng vào mánh khóe vặt, không theo đạo nghĩa pháp luật.

Mắt chuột thì đại biểu cho việc lòng lang dạ thú, sớm muộn cũng sẽ làm điều xằng bậy, vi phạm pháp luật, thường thấy nhất chính là tiện tay thó đồ.

Chỉnh thể tướng mặt kết hợp với nhau, đã có thể phán đoán sơ lược về tính cách của gã.

“Trưởng thôn, bảo người trói anh ta lại, yên tâm, không có chuyện gì lớn.”

Tôi vừa dứt lời, trưởng thôn bèn gọi người đến.

Tuy rằng mọi người đều sợ hãi, nhưng cũng vẫn lên trước lôi gã đàn ông kia dậy.

Thân người gã vẫn co rúm lại theo bản năng, trên mặt càng thêm vẻ đau đớn, đúng vẻ như bộ dạng vô cùng đau khổ.

Tôi thì bắt đầu lần tìm trên người gã.

Rất nhanh, tôi bèn tìm thấy một vật chắc chắn không phải của gã!

Đó là một cái la bàn phong cách cổ xưa nhỏ hơn một chút so với Định la bàn, số tầng cũng ít hơn một chút so với Định la bàn, nhưng mức độ tinh xảo của nó, thì vượt xa so với la bàn nhái.

Để cùng với cái la bàn đó, còn có một cái bọc vải cũ kỹ, bên trong cất một cái lọ thuốc hít bằng ngọc, cùng với một tờ giấy đã ngả vàng.

Đồng tử mắt tôi co mạnh, trước đây tôi đã có suy đoán, rằng lão góa này hiểu phong thủy, phong thủy của thôn Tiểu Liễu là do lão sửa, mâu thuẫn giữa ông nội tôi và lão ta tuyệt đối không nhỏ.

Nhìn thấy cái la bàn này, tôi liền có thể khẳng định suy đoán của tôi không sai.

Cái lọ thuốc hít kia chắc chắn là vật tùy thân của lão góa, mở tờ giấy kia ra, bên trên có vẽ một số sơ đồ thế núi nguệch ngoạc.

Tôi một phát là có thể nhìn ra, đây chẳng phải chính là sơ đồ thế núi của núi Liễu sao?

Xung quanh Tiểu minh đường thì là Triều án thờ cúng, Sa thủy vây quanh.

Trong đó có đánh dấu một phương vị, chắc là vị trí huyệt nguồn, chính là nơi mà ông nội tôi làm móng đường.

Còn ở phía ngoài hình vẽ ấy, chắc là ở chỗ cách xa còn có một quả núi, núi này là núi nghèo, vừa hay đối diện với thôn Tiểu Liễu.

Hình vẽ này giản lược, không có thêm nhiều nội dung.

Nhớ lại lúc đó khi ôm ông nội tôi từ trong móng đường ra, sau lưng bèn có một cơn gió âm thổi tới, cũng đã nói lên đầy đủ quan hệ giữa vấn đề phong thủy với quả núi nghèo này, đến bảy tám phần là do lão góa dẫn thứ gió ác núi nghèo này vào trong thôn Tiểu Liễu.

Thời điểm này, gã đàn ông kia lại ho sặc sụa lên.

Khạc một phát, lại nhổ ra một bãi đờm đặc, trong đó còn lẫn với chút vụn thuốc lá.

Sau đó gã rõ ràng không còn đau đớn thế nữa, nhưng lại hơi có chút mơ mơ màng màng, giống như mất hồn mất phách vậy.

“Dưới tán cây liễu âm, để anh ta phơi nắng chút, chắc là không vấn đề gì nữa.”

“Anh ta lấy đồ của lão góa, mới bị vong nhập vào giờ đại âm.” Tôi dặn dò một câu.

Trưởng thôn mới lập tức gọi người lôi gã đàn ông kia ra phơi nắng.

Ông ta cũng mặt mày tái nhợt nhìn sang tôi, rồi lại nhìn sang thứ đồ trong tay tôi: “La âm bà, cái thứ này quái dị như thế, đốt bỏ chứ?” Tôi lắc lắc đầu nói không cần.

Ông ta lại bực tức nói, Đương Dương đúng là cái thói tiện tay ăn trộm mãi không chịu sửa.

Tôi ngạc nhiên, hỏi ông ta nói thế là thế nào?

Ông ta mới bảo với tôi, gã đàn ông đó là Đường Dương, trước đây ở trong thôn quen thói lêu lổng lần mò ăn trộm, bị người ta bắt tận mặt mấy lần, dạy dỗ cũng mấy lần.

Hôm nay gọi gã đến giúp đỡ, cũng là để gã tranh cơ hội biểu hiện, trong thôn cũng sẽ không ghét bỏ gã như trước nữa, nhưng không ngờ là, gã đến đồ trên thân người chết mà cũng tắt mắt được.

Lời của trưởng thôn, vừa vặn khớp với tướng mặt mà tôi nhìn thấy.

Tôi đại khái cũng dặn dò trưởng thôn mấy câu, về vấn đề tướng mặt của Đường Dương, bảo ông ta về sau chú ý.

Cũng vào lúc này, đột nhiên bên phía miệng hố vọng lại tiếng hét và tiếng kêu gào.

Tôi vụt quay đầu lại.

Đường Dương lại như phát điên mà lao xuống dưới hố, đào bùn đất bên dưới lên.

Đám đàn ông dân thôn kia không dám xuống.

Tôi vội vàng chạy qua.

Đường Dương đã đào xác chết của lão góa lên rồi...

Cũng vào lúc làm xong những việc này, Đường Dương liền giống như ngất đi vậy, lả người ngã xuống bên cạnh lão góa.

Lúc này trên bề mặt xác chết của lão góa, đều đã biến thành màu xanh đỏ.

Con dao găm cắm ở huyệt thái dương của lão, vẫn cứ sáng choang, máu cũng gần như đều đông cứng cả rồi.

Tim tôi liên tục đập thình thịch, lúc này còn may đang là ban ngày, nếu như là buổi tối mà Đường Dương bị vong khách nhập, thì mới gọi là lớn chuyện.

Mấy người đàn ông và trưởng thôn ở bên cạnh đều sắp sợ đần người ra rồi, liên tiếp hỏi tôi phải làm thế nào.

Tôi ngoảnh đầu nhìn hai cái hố bên cạnh một cái.

Bên đó phân biệt là đầu và thân người của thằng điên nhà họ Vương.

Còn lão góa thì chưa bị đứt đầu.

Trong lúc do dự, tôi nhảy xuống dưới hố, một tay rút lấy con dao găm ở trên đầu lão góa, rồi vụt xuống dưới một phát.

Tiếp đấy tôi lại ấn lấy đầu lão, chém mạnh về phía cổ lão!
Bạn cần đăng nhập để bình luận