Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 360: THƯỢNG CỬU LƯU, HẠ CỬU LƯU

Tiếng hét chói tai của Mạnh Hân Thư, còn toát ra một nỗi bi thương kinh hồn.

Giây tiếp theo là tiếng kêu la thảm thiết vang lên!

Không phải là tiếng của Mạnh Hân Thư, cũng chẳng phải là của Hà Tiểu Vân, mà ngược lại là của một gã đàn ông.

Tôi vốn định ra ngoài xem xem, nhưng bị mẹ tôi ngăn lại.

Mẹ cứng đờ lắc lắc đầu, lại nói một câu: “Chúng nó chạy rồi, người đó rất dữ, cẩn thận hắn.”

Nói rồi mẹ bèn đi về phía phòng tôi, rồi lập tức biến mất trong bóng tối.

Nhưng tôi lại không hiểu, rõ ràng là gã đàn ông đó hét thảm, Mạnh Hân Thư và Hà Tiểu Vân tại sao lại bỏ chạy?

Có điều mẹ tôi nói, thì chắc chắn không sai.

Một lát sau, một gã đàn ông ôm lấy ngực, tập tễnh bước vào sân.

Tuổi của gã không lớn, đại khái tầm trên dưới ba mươi tuổi, người phải cao tầm mét tám.

Tóc ngắn, ngũ quan cương nghị, như dao khắc vậy, lông mày như hai thanh kiếm bay lên.

Mặc áo đạo sĩ màu vàng, thắt lưng có tận mấy thanh kiếm gỗ đào, còn đeo cả Bát quái bàn.

Có điều mép gã lại rỉ ra không ít máu tươi, trên ngực còn có mấy vết bàn tay, có vết độ lớn nhỏ bình thường, còn có mấy vết là của trẻ sơ sinh, ngoài ra, thậm chí còn có cả vết móng vuốt của hoàng bì tử.

Có thể tưởng tượng được ban nãy gã giao đấu với Mạnh Hân Thư, Hà Tiểu Vân, đích thực là đã trúng chiêu.

Chỉ có điều trên một thanh kiếm gỗ đào mà hắn đeo cũng có dính máu màu đen, không biết là của Mạnh Hân Thư hay Hà Tiểu Vân...

Gã đàn ông thần sắc lạnh băng, còn có vài phần phẫn nộ.

Chăm chú nhìn chúng tôi, đột nhiên nói một câu: “Ban nãy nếu chúng mày động thủ, thì con quỷ nhi đó chết chắc, kiếm thứ hai đó của tao có thể phá Địa ương sát! Chúng mày lại đánh trật kiếm của tao!”

“Còn muốn con quỷ nhi đó tới giúp con mẫu sát kia?”

“Chúng mày rốt cục là tới giúp nhà họ Cẩu, hay là tới làm hỏng chuyện?” Gã nói xong, liền nhổ một bãi nước bọt xuống đất.

Lưu Văn Tam nhíu chặt mày, tướng mặt người này đã lộ ra tính cách khó gần.

Lưu Văn Tam cũng mở miệng nói, giọng điệu của lão cũng chẳng mấy dễ nghe.

“Vừa vào đã lải nhải, tự mình không có bản lĩnh phá sát, còn đòi bọn tao động thủ?”

“Nhà họ Cẩu mời ông Văn Tam mày xuống nước vớt đồ, chứ không phải đến cùng mày bắt nạt đàn bà trẻ con. Gì nào, mày còn định ý kiến chắc?” Lão cũng khạc một tiếng, nhổ một bãi đờm đặc xuống trước mặt gã đàn ông kia.

“Tuổi chả bao nhiêu, đờm cũng không đặc, ai cho mày lớn mồm thế?” Lưu Văn Tam sẵng giọng quát.

Tính Lưu Văn Tam nóng, đối với tôi mà nói, kỳ thực cũng bất mãn với gã đàn ông này.

Gã động thủ vào lúc tôi và Mạnh Hân Thư đang giằng co với nhau, bản thân đã là đánh lén.

Quan hệ giữa tôi với Mạnh Hân Thư và Hà Tiểu Vân, giúp bọn họ cũng là bình thường, dù gì Hà Tiểu Vân cũng từng cứu mạng tôi.

Việc giằng co ban nãy, cũng là bởi vì Mạnh Hân Thư tức giận việc chúng tôi đứng về phía nhà họ Cẩu, chứ bản thân chúng tôi chẳng có ý định động thủ, chỉ là muốn hóa giải sự việc thôi.

Gã thì chẳng quen biết gì với chúng tôi, làm gì có chuyện giúp gã được?

Càng huống hồ, gã vừa vào đã lên mặt dạy đời, ăn nói kiểu chất vấn cùng với mệnh lệnh, ai nghe mà chả bực mình.

Lưu Văn Tam trực tiếp chửi ngược lại luôn, cũng là chuyện thường tình rồi!

Mặt gã đàn ông kia lập tức tím hết lại.

Ánh mắt gã đột nhiên nhắm sang tôi, nói một câu: “Ban nãy là mày bảo con quỷ nhi đó ra ngoài?”

“Cả người toàn âm khí, oán khí, mày là âm sanh tử?” “Không phá được Địa ương sát, hôm nay trừ một đứa âm sanh tử, mới có thể hả cơn giận của tao!” Nói rồi, gã một phát rút kiếm gỗ đào ở thắt lưng ra, đánh thẳng về phía bả vai tôi.

Ngao sói sủa ầm ĩ không ngừng, lao về phía gã đàn ông đó!

Lưu Văn Tam liền rút đao, Trần mù cũng bước nhanh lên trước.

Đúng vào lúc này, Cẩu Hoàng vội vội vàng vàng lao vào trong sân, chắn ở giữa tôi và gã đàn ông đó.

Hắn hoảng loạn nói một câu: “Hiểu nhầm... Hiểu nhầm...”

“Vị này là La Thập Lục, là Âm dương tiên sinh mà gia chủ đặc biệt mời tới.”

“Đây là Liễu Dục Chú, Liễu đạo trưởng, đều là hiểu nhầm, hai vị đừng động thủ!”

Giây phút này, Trần mù, Lưu Văn Tam, và cả ngao sói đều đã đến gần trước mặt Liễu Dục Chú.

Đương đầu nhất bổng của Trần mù suýt chút nữa là đánh xuống rồi, trảm quỷ đao của Lưu Văn Tam cũng đã vung lên, ngao sói thì càng là có thể chồm lên trước bất cứ lúc nào.

Cẩu Hoàng cười nịnh nọt, trên trán toàn là mồ hôi.

Tôi hơi nheo mắt lại nhìn Liễu Dục Chú, gã cũng đang chằm chằm nhìn tôi.

Lại liếc hai người Lưu Văn Tam và Trần mù một cái, rồi mới nói một câu: “Cẩu Hoàng, nhà họ Cẩu mời người tới không sai, các người có chuyện cần làm cũng không sai, tôi định phá sát, bọn nó lại ngăn cản, chuyện này sợ là nhà họ Cẩu các người phải cân nhắc đôi phần rồi.”

Sắc mặt Cẩu Hoàng lại rất khó xử.

Hắn do dự một chút, mới nhìn sang tôi và Lưu Văn Tam nói: “Hai vị, thương lượng một chút được không?”

Tôi lập tức liền lắc lắc đầu luôn, nói: “Chuyện của vợ chồng Hà Dậu Dân và mạnh Hân Thư bọn tôi biết, nhà họ Cẩu cũng rõ, tôi thay Mạnh Hân Thư đỡ âm linh, con gái cô ta từng cứu mạng tôi, nói rõ ràng ra, tôi sẽ không giúp nhà họ Cẩu đối phó với cô ta, còn về việc bọn tôi có thể đối phó với Từ Bạch Bì, cũng là bởi vì có thù với Từ Bạch Bì.”

“Chứ nếu không, bọn tôi cũng không quản việc bao đồng.”

“Tránh mặt bọn tôi ra, những chuyện khác đều là ân oán giữa nhà họ Cẩu và Mạnh Hân Thư, không liên quan gì đến bọn tôi.”

“Nếu cứ đòi ép buộc, bọn tôi cũng chỉ có thể dừng lại tại đây.”

Nói những lời này, cũng là tôi muốn cắt hẳn ý đồ của nhà họ Cẩu luôn.

Tất cả đều nói rõ ràng minh bạch, nhà họ Cẩu liền không còn lý do khác để bảo chúng tôi ra tay.

Tôi cũng tìm hiểu rồi, chuyện vớt đồ thiếu Lưu Văn Tam là không thể được, nói như thế này cũng chẳng sợ gì.

“Việc này...”

Cẩu Hoàng mất tự nhiên quay đầu lại nhìn Liễu Dục Chú một cái, nói: “Liễu đạo trưởng.... Chuyện này tôi với gia chủ, thương lượng lại với anh, được chứ?”

Rõ ràng, bọn Cẩu Hoàng quan tâm tới thứ ở trong đầm nước kia hơn.

Sắc mặt của Liễu Dục Chú càng khó coi hơn.

Gã lại chằm chằm nhìn tôi một cái,rồi mới hất tay áo, bước ra ngoài.

Cẩu Hoàng lại cười cầu hòa với chúng tôi, nói lập tức cho người đến dọn dẹp sân nhà, bảo chúng tôi coi như chuyện đêm nay chưa từng phát sinh.

Chẳng mấy chốc, hắn đã gọi người tới quét dọn.

Những người nhà họ Cẩu kia đúng thật là chết đến không thể chết hơn nữa rồi.

Trong sân chỉ còn lại ba người một sói chúng tôi.

Lưu Văn Tam nhíu mày nói một câu: “Liễu Dục Chú, cái tên đặt đã thấy đồng bóng rồi, được cái bản lĩnh cũng không tồi, có loại người như nó canh ở đây, thảo nào nhà họ Cẩu không sợ Mạnh Hân Thư.”

“Có điều bản lĩnh này của nó nếu đã đủ rồi, thì tại sao không đối phó nốt Từ Bạch Bì đi?”

Tôi kỳ thực cũng rất nghi hoặc.

Gã Liễu Dục Chú đó đích thực không yếu, gã tuy có bị thương, nhưng kiếm gỗ đào chắc là cũng đánh bị thương Mạnh Hân Thư hoặc là Hà Tiểu Vân.

Nếu bản lĩnh lớn như vậy, sao lại không đi đối phó với Từ Bạch Bì.

Mà nhà họ Cẩu còn muốn chúng tôi ra tay giúp đỡ? Còn nữa là, gia chủ của nhà họ Cẩu, đến tận bây giờ cũng vẫn chưa ra mặt gặp chúng tôi, cành cao thật.

Trần mù lúc này mới mở miệng nói một câu: “Bài chú ban nãy của nó gọi là Trảm tang chú, là đạo sĩ phá sát trừ tà chính phái, coi như là thượng cửu lưu.”

“Đạo sĩ trảm quỷ quái, phá xác sát, không có đạo lý gì để giết người cả, Từ Bạch Bì đích thực là bàng môn tả đạo, nhưng người đấu với người chắc chắn có một bên phải chết.”

“Từ bạch Bì không làm gì được Mạnh Hân Thư, là bởi vì nó là xác sát, chứ chưa chắc đã không đối phó được với một thằng người sống, Hoàng tiên đối với quỷ quái không có tác dụng gì, nhưng đối với người sống mà nói, bản lĩnh lớn đến kinh người, cũng coi như là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”

Tôi lúc này mới hiểu ý của Trần mù.

Lưu Văn Tam lại nhổ một bãi nước bọt nói: “Hợp lại cũng chưa chắc đã đánh nổi Từ Bạch Bì, nên bảo chúng ta đứng chắn lên trước, nó nhắm Mạnh Hân Thư tới rồi, thì định nhân cơ hội đánh lén, không đánh lại được còn trách chúng ta? Cái loại thượng cửu lưu này, đúng thật là chẳng ra làm sao.”

Trần mù thì lắc lắc đầu, lão nói: “Thứ nhất là do quy tắc, thứ hai cũng là thủ đoạn, Mạnh Hân thư không dễ đối phó. Nó đã bị tổn thương khí huyết rồi, đương nhiên, hai mẹ con kia cũng chẳng sung sướng gì.”

Tôi nhíu chặt đầu mày, sau đó nói một câu: “Chú Trần, nói thật, ban nãy tuy cháu nói như thế, nhưng hắn mà định giết Hà Tiểu Vân thật, cháu sẽ không trơ mắt đứng nhìn đâu.”

Trần mù không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, chỉ nói một câu: “Bản thân thượng cửu lưu nhìn hạ cửu lưu không vừa mắt, tuy mày là Âm dương tiên sinh, nhưng nó càng không chấp nhận được việc mày là âm sanh tử, chúng ta cũng phải cẩn thận nó.”

“Âm sanh tử trong mắt chúng nó không được coi là người sống.”

Lời này của Trần mù lại khiến mí mắt tôi không không chế được mà hơi giật giật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận