Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 396: TRUYỀN NGHỀ

Tôi hơi có chút ngạc nhiên, nhưng tim thì lại đập thình thịch lên.

Âm tiên sinh thế này là có ý gì?

Lẽ nào là, ông ta định giúp tôi?

Thông tin về Dương Hạ Nguyên nhanh chóng xoay vòng trong đầu, tôi cố gắng hết sức nói tóm tắt tất cả điểm chính với Âm tiên sinh.

Tiếp đấy lại mò lấy những thông tin và ảnh chụp mà nhà họ Cẩu cho tôi, đưa đến trước mặt Âm tiên sinh.

Âm tiên sinh đỡ lấy hai thứ này, rồi cúi đầu xem một hồi lâu.

Biểu cảm của ông ta không có chút dao động nào, ánh mắt sâu thẳm đến mức khiến tôi căn bản không nhìn ra được ông ta đang có tâm trạng gì.

“Cậu có thể đối phó với y? Nắm chắc được mấy phần?” Âm tiên sinh đột nhiên hỏi.

Tôi do dự một chút, lại nhìn bốn xung quanh một lượt, rất thận trọng, chỉ sợ tai vách mạch rừng.

Trần mù đột nhiên mở miệng nói: “Yên tâm đi Thập Lục, giai đoạn này bọn chú ở cạnh mày, không ai có thể bám theo mày được, mũi của ngao sói rất thính.”

Tôi mới yên tâm vài phần, thành thực nói: “Đối kháng chính diện tôi không biết, Âm dương thuật tôi biết tuy nhiều, nhưng kinh nghiệm quá ít, cũng không có cách nào đánh thắng ai. Có điều tôi chắc có thể nhìn ra được nhiều bố cục phong thủy hơn, hoặc giả ở nơi mà y bảo tôi đi đó, có thể chiếm được thời cơ quan trọng.”

Âm tiên sinh lại lắc lắc đầu: “Đây không coi như nắm chắc, cậu thậm chí khả năng sẽ còn chết trong tay y.”

“Năm tháng mà y sống thậm chí còn nhiều hơn Trương Cửu Quái, ba lần thay tên đổi họ, người già thành tinh, theo những gì cậu nói, y đã bắt đầu nhắm đến từ thời ông nội cậu rồi, còn tạo ra được bố cục phong thủy có thể bì với trời tính, chỉ để đánh bại nội tậm của ông nội cậu, có thể tưởng tượng được thuật phong thủy của y đã đến mức xuất thần nhập hóa.”

“Ở trước mặt loại người như y, bất cứ một động tác nhỏ nào của cậu cũng không giấu giếm nổi.” Ánh mắt Âm tiên sinh nhìn tôi đột nhiên trở nên sắc bén, như đánh thẳng vào nội tâm tôi vậy.

Mặt tôi trắng nhợt đi không ít.

Nói thật, tôi đích thực có dự định quyết đánh đến cùng, nên trong thâm tâm mới nghĩ đến việc đi đối đầu với Dương Hạ Nguyên.

Điều Âm tiên sinh nói tuy là sự thật, nhưng lại khiến trong lòng tôi dâng lên một cảm giác bất lực.

Giây tiếp theo, Âm tiên sinh lại mở miệng nói: “Chuẩn bị đi, lúc nào thì xuất phát, tôi đi cùng cậu một chuyến.”

“Bây giờ bảo cậu lên núi với tôi, cậu như người mất hồn, sợ sẽ sinh biến cố. Nhưng để một mình cậu đi tìm người này, lại sợ có đi không có về.”

“Trăm năm trước, Táng ảnh quan sơn của Kế Nương, danh tiếng cũng coi như vang dội từ nam chí bắc, tôi đi cùng cậu, y cũng sẽ phải cân nhắc.”

Câu trả lời rõ ràng của Âm tiên sinh, khiến lòng tôi vui mừng khôn xiết, mắt cũng lóe lên tia sáng!

Tôi trịnh trọng cúi gập người đầy cảm kích trước mặt ông ta, ngàn vạn lời nói đều dung hòa thành hai chữ, cảm ơn.

Thực lực của Âm tiên sinh không thể xem thường, năm đó khi Trương Cửu Quái tới núi Kế Nương, ông ta đã quản lý từ đường và thôn Kế Nương, tuyệt đối không thể chỉ hơn bốn mươi tuổi như vẻ bề ngoài được, nếu không phải năm đó ông ta là bậc kỳ tài, tuổi trẻ thành tài, thì là do ông ta chăm sóc bản thân tốt, nên nhìn lên trông mới vẫn còn trẻ như vậy.

Chung quy có Âm tiên sinh, tôi càng nắm chắc nhiều hơn!

Hơn nữa Âm tiên sinh, cũng là biến cố mà Dương Hạ Nguyên không tính đến được!

Người xem phong thủy, kỵ nhất và cũng không muốn gặp phải nhất chính là biến cố!

Thứ vốn nằm trong tầm kiểm soát, đột nhiên xuất hiện biến cố, sẽ làm loạn đội hình và toan tính.

Cũng vào lúc này, Trần mù đột nhiên lại nói một câu: “Thập Lục, mày vẫn không được nóng ruột, đợi thêm bảy ngày đến nửa tháng nữa đi, chú Trần cần dạy mày một số thứ.”

Ngao sói hướng sang tôi sủa một tiếng, còn ngúc ngắc cái đầu, con mắt nhỏ màu đỏ dường như cũng tràn ngập hưng phấn.

Tôi cũng quả quyết gật đầu, nói được.

Lần đó Trần mù đã bảo với bà cụ Hà sẽ dạy tôi một số thứ, chỉ là cả quãng đường này đều không có thời gian và cơ hội.

Tuy rằng thân thủ bản lĩnh không phải chỉ cần công sức ngày một ngày hai, nhưng học nhiều biết nhiều, kiểu gì cũng sẽ giúp đỡ được nhiều hơn.

Sau đó chúng tôi cũng không ở lại thôn Tiểu Liễu, chủ yếu là nhà tôi đúng thật là chẳng có gì, chỗ ở cũng không đủ.

Quan trọng nhất là, tôi cũng muốn mời Âm tiên sinh xem cái sa bàn phong thủy kia, xem ông ta có thể có quan điểm hay phát hiện gì không.

Sau khi về thôn Liễu Hà, Hà Thái Nhi thấy chúng tôi bình an quay về, vô cùng vui mừng, nhưng lúc nhìn thấy đi cùng chúng tôi còn có hai người Âm tiên sinh và Thẩm Kế, mặt bà ta liền tỏ vẻ thắc mắc không hiểu.

Lưu Văn Tam liền bảo Hà Thái Nhi đi dọn dẹp phòng nghỉ, hai người cùng đi vào trong phòng, rõ ràng là Lưu Văn Tam đi giải thích.

Tôi thì đưa Âm tiên sinh đi xem sa bàn phong thủy.

Ông ta nhìn chằm chằm một phát, liền trầm mặc không nói gì, dường như là đang chuyên tâm phân tích.

Còn Thẩm Kế, tôi cảm thấy người đàn bà này có chút đặc biệt, thậm chí còn có chút lầm lì.

Tuy giọng của cô ta mềm mại dễ nghe, nhưng cho người ta cảm giác đúng là hơi quá lạnh lùng.

Không cười không nói, ngoài mấy chữ từng nói lúc gọi điện thoại cho tôi ra, mãi cho đến tận lúc này, cô ta chưa từng nói một câu nào.

Sau khi tất cả được sắp xếp thỏa đáng xong, nghỉ ngơi một chút, Trần mù liền bắt đầu dạy tôi những thứ liên quan đến Thần bà mà lão biết.

Ban đầu nhất vẫn là phương pháp sử dụng gậy khóc tang, lão đánh một bài gậy khóc tang trước mặt tôi, tôi nhìn mà hoa mắt chóng mặt.

Tôi càng rõ bản thân được mấy cân mấy lạng.

Muốn luyện được đến mức như Trần mù thế này, chẳng có dăm mười năm chắc chắn không thể được.

Tôi liền bảo Trần mù dạy tôi làm cách nào có thể đánh gậy khóc tang càng mạnh hơn, tốt nhất là một phát có thể đánh vỡ xương cốt người khác.

Trần mù hơi có chút nghi hoặc, lão nói gậy khóc tang đánh toàn là xác với quỷ, kể cả là người sống, kinh cũng là hồn, đánh vỡ xương cốt đối với xác quỷ mà nói thì có tác dụng gì được? Kinh hồn phách người sống, thì cũng chẳng khác gì với việc giết người đó rồi, chỉ để đánh vỡ xương cốt, hoàn toàn mệt người chẳng được ích lợi gì.

Tôi do dự chút rồi ghé sát tai Trần mù, dùng âm thanh chỉ hai người chúng tôi nghe thấy nói việc liên quan đến cốt tướng.

Chuyện này tôi không cần thiết phải giấu Trần mù và Lưu Văn Tam.

Có điều tính cách Lưu Văn Tam vô tư quá mức, nếu không cần thiết, tôi không nói cũng sẽ chẳng gây hại gì.

Còn Trần mù thì miệng chắc chắn kín như bưng, tuyệt đối sẽ không lộ ra cho người khác.

Lão nghe xong, cũng không hỏi thêm gì, mà dạy tôi một bài gậy khác, bề mặt nhìn không khác gì mấy so với Đương đầu nhất bổng, nhưng phương thức dùng sức và chỗ tiếp lực rất xảo quyệt.

Mỗi ngày sau đó, tôi đều luyện kỹ xảo sử dụng và bài đánh của gậy khóc tang bất cứ lúc nào.

Đồng thời tôi cũng càng nghiên cứu Cốt tướng một cách tỉ mỉ hơn.

Lưu Văn Tam chẳng biết kiếm ở đâu về cho tôi một cái xương đầu lâu.

Tôi mỗi ngày đều luyện tập, mệt đến mức chân tay mỏi nhừ, thực sự không chịu nổi nữa, thì Trần mù liền truyền thụ cho tôi những “kiến thức thông thường” liên quan đến phương diện Mệnh số, cùng với đoạn Mệnh số, và một số thứ liên quan đến Bát tự.

Âm tiên sinh cũng nhắc nhở tôi một lần, đừng kéo dài thời gian thêm quá nhiều, đợi quá lâu cũng sẽ có biến cố, nhỡ mà để Dương Hạ Nguyên có cảnh giác, chúng tôi sẽ mất đi một cơ hội quan trọng.

Tôi cũng biết chỗ lợi chỗ hại, bán mạng gấp rút nắm bắt thời gian để học thêm càng nhiều kỹ năng hơn.

Thời gian nhanh như chớp, nhoáng cái đã cả nửa tháng trôi qua.

Chiêu Đương đầu nhất bổng, tôi cũng coi như dùng thành thục nhuần nhuyễn, bắp tay phải hơi to hơn một chút so với trước đây.

Đường lối của Thần bà, không phức tạp như trong tưởng tượng của tôi.

Về Mệnh lý Bát tự, làm sao viết cáo văn, đoán sinh thần, hợp hôn, thậm chí điểm danh Âm dương, Trần mù đều truyền thụ cho tôi không ít.

Lão nói với tôi nhiều nhất, là ứng dụng của mấy loại phù, cùng với một số triệu chứng của xác chết trước khi hóa sát.

Những kỹ năng này, trong nửa tháng ngắn ngủi, tôi không thể nào học tinh thông được, nhưng cuối cùng cũng coi như không còn là đứa chập chững vào nghề chỉ biết mỗi Âm dương thuật, các phương diện khác chẳng biết tý gì nữa rồi.

Tôi nhẩm tính thời gian cũng hòm hòm rồi, liền bảo với Trần mù, Lưu Văn Tam, và cả Âm tiên sinh, tôi dự định đi tìm Dương Hạ Nguyên.

Âm tiên sinh gật đầu đồng ý, Lưu Văn Tam cũng chẳng có ý kiến gì.

Còn Trần mù thì bất chợt nói, bảo tôi vẫn cứ đi thành phố Nội Dương một chuyến.

Liên quan đến chuyện của Từ Bạch Bì, tốt nhất vẫn cứ cần có lời giải thích với Từ Thi Vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận